Chương 8: Chữ này đọc là gì?

6 0 0
                                    

"Đây là thẻ học sinh của lớp em giúp cô viết tên các bạn học lại, và đánh số thứ tự của mọi người, cuối tiết học đưa lại cho cô nhé."

Bạch Lạc Nhân im lặng không lên tiếng nhận lấy, chuyên tâm mà viết lại cho cô giáo xinh đẹp.

Tất cả nam sinh bên cạnh đều nhìn Bạch Lạc Nhân với ánh mắt hâm mộ, bây giờ mới là ngày khai giảng đầu tiên, cô chủ nhiệm xinh đẹp lại để cậu giúp việc, dựa vào cái gì hả? Kỳ thực, đã thành thói quen của Bạch Lạc Nhân, mỗi lần chuyển đến lớp mới, cậu đều được thầy cô nhờ viết lại danh sách của cả lớp, nguyên nhân chính là chữ cậu đẹp.

Tất nhiên, điều quan trọng là lực hấp dẫn của gương mặt đẹp trai không thua gì chữ của cậu.

"Cao Siêu, Vương Kiện, Ngụy Trạch Long, Cổ Tân, Phương Tiểu Thi......" 

Bạch Lạc Nhân viết lại từng cái tên lên danh sách lớp, cầm cái thẻ học sinh tiếp theo lên, cậu ngẩn cả người.


Cố..... Khát? Không phải.

Cố.....Mẫu? Làm gì có ai tên như thế này hả!

Cố.... Lang? Cũng không đúng.

Rầu rĩ gần một phút đồng hồ, Bạch Lạc Nhân rốt cuộc vỗ vỗ vai Vưu Kỳ (Đặc Biệt).

"Này, chữ này đọc là gì?"

Vưu Kỳ (Đặc biệt) một tay cầm thẻ học sinh lên, ngón trỏ tay kia đặt ở dưới mũi, trầm mặc yên lặng suy ngẫm vẻ rất ngầu. Mấy giây sau, cậu ta quẹt mũi một cái, theo thói quen lấy khăn giấy xì mũi một cái, làm xong việc cá nhân, cậu ta mới lớn tiếng trả lời,"Sao lại có người kí tên như ngôi sao vậy nhỉ?"

"Đúng là tên đáng ghét."

Kỳ thực, viết danh sách lớp nhiều năm như vậy rồi, Bạch Lạc Nhân chữ gì cũng đều gặp qua, chữ xấu chữ viết sai cậu ta cũng có thể nhận ra. Nhưng cậu ghét nhất chính là cố làm ra vẻ viết mấy chữ nghệ thuật, hoàn toàn thay đổi hình dạng chữ cái, căn bản không có cách nào phân biệt được.

"Cậu có thể qua bên kia hỏi một chút, dù sao trên thẻ cũng có đánh số chỗ ngồi của cậu ta, trực tiếp đi qua tìm cậu ta không phải là xong rồi hay sao!"

Từ trước đến nay Bạch Lạc Nhân rất lười phải hoạt động như thế này, rất huênh hoang, và thích được phỉnh nịnh, sở thích lớn nhất của cậu chính là lòe người khác.

Cố Hải đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên sách bị người khác giật lấy.

Sắc mặt Bạch Lạc Nhân bình tĩnh lật bìa sách, trên bìa có tên Cố Hải, nhưng cơ bản thì vẫn cái kiểu kí tên của ngôi sao, nhìn cũng không hiểu.

Cố Hải liếc mắt sắc bén khó chịu, Bạch Lạc Nhân như không có chuyện gì xảy ra đem sách vở của Cố Hải để trên bàn, từng cuốn từng cuốn cầm lên, hễ là có tên cậu ta thì đều là kí tên kiểu ngôi sao không có một cuốn nào viết tên đoàng hoàng.

"Cậu muốn làm gì?" Giọng nói trầm thấp mang theo chút dọa người.

Lúc này Bạch Lạc Nhân mới liếc mắt nhìn Cố Hải nói ngắn gọn,"Viết danh sách lớp, tên gì."

"Cố Hải."

Bạch Lạc Nhân sửng sốt một giậy, thản nhiên trả lời một câu.

"Đây là tên người hả!."

Cố Hải hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, câu nói này có tính công kích vô cùng mạnh, ngoại trừ ba cậu ra, không có người nào dám nói ra trước mặt cậu. Nguyên nhân lớn nhất chính là, hơn mười năm qua, cậu ta mang danh là con của thiếu tướng, bây giờ, đại loại thành công dân 'tự do' hoàn toàn rồi.

Thỉnh thoảng bị người khác 'tổn hại' mấy câu, cảm giác cũng không tồi.

.....

Cái chữ này đọc là Hải? Bạch Lạc Nhân hận không thể cào rách trang giấy đang viết, cái chữ này làm sao có thể đọc là 'Hải' được? Căn bản cũng không liên quan gì mà!

Mang theo vài phần buồn bực, Bạch Lạc Nhân đem cái tên này nặng nề mà viết lên trang giấy, chỉ cần dùng thêm một chút lực nhỏ nữa thôi thì có thể chọc thủng cả trang giấy.


Thượng Ẩn - P1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ