Yêu nghiệt!
Hoa phi tay vừa bưng ly trà, liền muốn ném thẳng xuống đất. Tay đã giơ lên cao, bỗng nhiên chậm rãi hạ xuống, nghiễm nhiên như không có việc gì, thần tình ngơ ngẩn, cuối cùng nhấp một ngụm.
Buông ly trà xuống, gọi cung nữ đứng bên: "A Tức."
A Tức khom người về trước: "Bẩm nương nương."
"Bảo người chuẩn bị, ta đi đưa tiễn Hàm phi."
Giọng điệu Hoa phi bình tĩnh như nước. "Dù sao cũng là chị em bao năm."
A Tức lặng lẽ lui xuống đi bố trí, Hoa Phi thay đổi trang phục, nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã chạng vạng, hơi nước mịt mờ, vô số lầu gác Thượng Uyển đã chìm trong làn sương mù khói nước tỏa khắp không gian. Trong cung của Hàm phi đã thu thập đâu đó xong xuôi, kỳ thực cũng chả có gì để thu xếp ngoài mấy hòm quần áo. Bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh, trong cung "Vân dung thủy thái" (Sắc nước hương trời) đeo một bầu không khí ảm đạm, trên khuôn mặt các cung nữ đều hiện lên vẻ thương xót.
Hoa phi nhìn thấy trên mặt Hàm phi còn đọng nước mắt, cũng không khỏi sinh lòng cảm thương mèo khóc chuột, an ủi cô ta: "Hoàng Thương chỉ là tức giận nhất thời, cho nên mới bắt muội về. Qua hai ngày hoàng thượng nguôi giận, xét tình trưởng hoàng tử, sẽ cho em trở lại thôi mà."
Hàm phi vốn đang vô cùng đau khổ buồn bực, thế nhưng thấy Hoa phi đến, lập tức trở nên bình thường, thản nhiên đáp lễ: "Đa tạ những lời an ủi của chị."
Hoa phi làm vẻ thật tình thương cảm, nói: "Em đi nhớ bảo trọng. Từ ngày Hoàng quý phi qua đời, chỉ còn ba người chúng ta. Tình phi thì bệnh như thế, hôm trước trong cung sai người đến thăm, nói mười phần không tốt, chỉ sợ không qua nổi tháng sáu. Chị vừa nghe đến tin ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở. Hồi trước lúc chúng mình còn ở trong vương phủ, cả ngày nói nói cười cười, náo nhiệt biết bao nhiêu."
Hàm phi cười lạnh, nói: "Chị nói vậy là không đúng rồi. Trong cung này mỗi ngày còn không phải náo nhiệt quá hay sao? Theo em thấy, lúc này mới thật náo nhiệt lắm, mà có người thì đến dòm ngó, có kẻ lại vào góp vui."
Hoa phi làm bộ như không hiểu, cười nói: "Em nói chuyện càng ngày càng sắc bén, lần này đến Vạn Phật Đường học hỏi cùng các thái phi nhất định đạt được thành quả lớn."
Hàm phi tức giận, song nghĩ lại, lại nở nụ cười: "Em chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, không có tuệ căn, e học cũng chẳng xong. Thật ra thấy chị đây mới là người trí tuệ, luôn làm việc minh bạch, chỉ sợ chị sử dụng trí thông minh không đúng, nhiều năm qua khổ tâm tính toán, ngược lại làm đồ áo cho người ta."
Hoa phi hé miệng cười, chuyển đề tài: "Em đi Vạn Phật Đường, nếu thiếu ăn thiếu mặc, cứ cho người đến chỗ chị, chị nhất định bố trí cho đầy đủ."
Hàm phi cười cười: "Chị yên tâm, đa tạ đã tới thăm em, vậy em cũng sẽ không khách khí."
Hoa phi đứng đầu trong ba cung phi, Hàm phi theo lễ đưa hoa tiễn bước, Hoa phi thật khách sáo nói: "Không cần tặng, sắp lên đường, nên là chị đưa cho em mới đúng."
"Đa tạ chị ngày thường vẫn quan tâm." Nội quan cung nữ đều đi theo xa xa, chỉ có A Tức đỡ tay Hoa phi.
Hàm phi mỉm cười, bỗng nói nhỏ: "Em sắp đi, cũng không biết ngày nào có phúc được gặp lại chị, thỉnh mong chị càng phải bảo trọng. Có điều yêu nghiệt kia chính là em gái ruột của Hoàng quý phi, chị thấy cô ta, chả nhẽ còn không biết sợ hay sao?"
Trong lòng Hoa phi nhảy dựng, buột miệng nói: "Bản cung vì sao mà phải sợ cô ta?"
Hàm phi cười nói: "Chị nói cũng đúng. Chị đây hiện tại là chủ quản hậu cung, sắp tới hoàng thượng sẽ phong chị làm quý phi, rồi cũng sẽ đạt được địa vị hoàng hậu như mong muốn, chị còn phải sợ cái gì? Chị cái gì cũng chẳng phải sợ."
Trở lại trong cung mình, Hoa phi mới biết lòng bàn tay ra đầy mồ hôi lạnh. Tâm tình cô ta không yên, cầm một ly trà nhỏ, trầm ngâm không nói.
A Tức kêu liền mấy tiếng "nương nương" , cô ta mới nhấc mắt lên: "A Tức, câu nói kia của Hàm phi, ngươi của nghe rồi, ngươi bảo cô ấy là có ý gì?"
A Tức thái độ kính cẩn đáp: "Nương nương, mặc kệ Hàm phi có ý gì, đều chỉ là ăn nói bậy bạ. Con bé Thù Nhi thiếu kiên nhẫn, làm hỏng đại sự của nương nương, lại còn khiến nương nương rơi vào tình thế nguy hiểm. Hàm phi đi rồi, với nương nương vừa có lợi nhưng cũng vừa có hại. Lợi là, Hàm phi nếu không trừ, một ngày sẽ là chướng ngại cho nương nương. Hại là, Hàm phi vốn tính vội vàng, có thể làm quân cờ. Cô ta đi, nương nương không khỏi mất đi cơ hội lợi dụng. Song cái quan trọng trước mắt là nương nương nên xốc lại tinh thần, ứng phó với Mộ cô nương kia."
Hoa phi có vẻ hiểu, lúc này mới nói: "Không thể trách Thù Nhi, chỉ là do chúng ta xem nhẹ con yêu nghiệt kia. Hoàng Thượng xưa nay đối với tình yêu nam nữ vốn lạnh nhạt. Lúc Hoàng quý phi còn sống, dù người đối xử rất tốt, song cũng chỉ thường thôi. Thế nhưng yêu nghiệt kia lại có được ngày hôm nay, ta thực không hiểu rõ."
A Tức nói: "Nương nương, qua một chuyện này, đã biết ả ta là họa lớn vô cùng. Hàm phi là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, vậy mà còn bị Hoàng Thượng đối xử như vậy, nương nương cần phải sớm tính toán."
Hoa phi thở một hơi thật dài: "Ta vốn muốn mượn tay Hàm phi trừ bỏ ả, không nghĩ tới lại khéo quá hóa vụng. Hàm phi vừa đi, Tình phi lại bệnh nặng quá - mà không bệnh cũng chẳng tích sự gì, trong cung chẳng có một trở ngại nào, chẳng lẽ sẽ để cho ả lật cả trời lên sao?"
A Tức nói: "Nương nương yên tâm, cơ hội thay đổi còn không ngừng."
Thanh âm cực nhẹ: "Hoàng Thượng cơ trí anh minh, sẽ không sa vào sắc đẹp. Xem tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng quý phi như thế, Vạn Tuế gia còn có thể ra tay quyết tuyệt, cô ta chỉ là một con bé mồ côi của tên tội thần, có thể giở được trò gì chăng? Dù Hoàng Thượng trước mắt bị yêu nghiệt kia mê hoặc, đó cũng chỉ là nhất thời."
Hoa phi nhìn con bé a hoàn một lát, chậm rãi vuốt cằm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trăng Lạnh Như Sương - Phỉ Ngã Tư Tồn
Teen FictionMười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng! Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi chờ. Chờ c...