Bạn thân, bởi vì tôi thích cậu!

868 6 1
                                    

Mục: Bạn

Người ta vẫn thường nói nếu hai người từ nhỏ đã ở cạnh nhau thì thường sẽ trở thành bạn thân, nhưng lại khó vượt qua giới hạn của tình bạn thân để tiến tới tình yêu. Có lẽ vì họ đã quá hiểu nhau, cũng đã thấy hết những điểm chưa tốt của nhau...

...

***

1. Phương Di

Lâm là người bạn cùng tôi lớn lên.

Năm tôi lên 6, gia đình chuyển từ thành phố về cái thị trấn này, từ đó tôi và Lâm bắt đầu trở thành hàng xóm của nhau.

Khi đó tôi vừa tuổi vào lớp 1, học cùng lớp với Lâm, ba mẹ để tôi mỗi ngày theo Lâm đi bộ tới trường. Xóm tôi cũng có vài bạn cùng đi nữa, líu la líu lo với nhau rất vui. Con đường nhỏ qua ngõ nhà tôi kéo tới trường không xa, nhưng có lẽ do tôi chưa quen phải đi bộ nhiều nên thường xuyên bị các bạn bỏ lại tít phía sau. Chỉ có Lâm là luôn ở lại đợi tôi, cậu ấy còn giúp tôi đeo cái ba lô nặng muốn gãy vai nữa.

Lâm trong cảm nhận của tôi khi đó là một cậu bạn vô cùng tốt bụng, ngoài ra còn là một người anh cái gì cũng biết nữa. Hồi đó tôi hay bảo Lâm : " Cậu thật giống như biết tuốt trên phim vậy!". Nhưng lớn lên rồi tôi mới hiểu thật ra khi đó chỉ là vì tôi không biết cái gì thôi, tôi mới từ thành phố về nên ở đây cái gì cũng lạ, do vậy Lâm bày ra trò gì tôi cũng lấy làm thú vị.

Năm năm tiểu học qua thật nhanh, tôi đã quá quen với cuộc sống ở đây, cũng đã quá quen với việc đi trên con đường này nên không bao giờ bị đám bạn bỏ rơi lại phía sau nữa. Nhưng lúc này tôi lại phải bắt đầu đi một con đường khác theo hướng ngược lại để đến với trường cấp 2. May mắn là tôi vẫn có Lâm bên cạnh, trong xóm này chỉ có tôi và cậu ấy thi đỗ vào trường chuyên.

Quãng đường từ nhà chúng tôi đến trường mới dài 4km, chắc chắn không thể tiếp tục đi bộ. Ba mẹ sắm cho tôi một con ngựa sắt, nhưng hầu như tôi chẳng mấy khi dùng đến, chỉ thích ngồi sau xe của Lâm để cùng tới trường. Vậy là tôi có hẳn một tài xế riêng trong suốt bốn năm cấp 2!

Ở lớp tôi không có nhiều bạn, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm lắm, vì thật sự là chỉ cần có Lâm là đủ! Cậu ấy hay ăn nói ngang ngược, cộc cằn với tôi( Hihi, thực ra tôi cũng vậy đó!) nhưng Lâm luôn là người đầu tiên đứng ra bênh vực tôi, bảo vệ tôi, lại làm người cãi nhau với tôi mỗi khi chán nữa.

Ba mẹ cũng thích tôi chơi với Lâm vì chúng tôi có thể giúp nhau cùng học tốt. Lâm giỏi tự nhiên, chỉ kém món ngoại ngữ vì cậu ấy không thích lắm. Đó thì lại là sở trường của tôi, Lâm thường bảo: " Đúng là dân gốc thành phố, bình sinh đã giỏi tiếng Anh!"

Lên cấp 3, tôi đương nhiên là đăng kí ban D để học. Nhưng kì lạ là Lâm cũng giống như vậy, hỏi thì cậu ấy chỉ bảo vì học ban A đau đầu ???. Kết quả điểm thi toán của Lâm thì đạt tuyệt đối, Văn thì tàm tạm nhưng còn tiếng Anh thì thậm tệ, do vậy cậu ấy chỉ vào được lớp D2, còn tôi thì đã đỗ vào D1. Hic, vậy là từ đây chúng tôi phải học khác lớp rồi!

Vì chuyện này mà tôi đã tiu ngỉu mất 3 ngày. Nhưng sau rồi mọi chuyện dường như vẫn ổn, lớp D2 ngay sát lớp tôi nên tôi vẫn luôn có cảm giác Lâm dang ở cạnh sẵn sàng bảo vệ mình. Tôi vẫn có thể ngồi sau con ngựa sắt lao vù vù của Lâm mà tận hưởng những cơn gió mát!

Tuyển tập về tình yêu học tròNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ