Chương 1 - Bé à, đừng sợ

547 25 8
                                    

Warning: Có H
---------------------

"Dễ thương quá đi, ta muốn nó."

"Thương lượng cái đã."

"Nhiêu đây tiền đã đủ chưa?"

"Tất nhiên rồi, mang nó ra cho tên này đi!"

"Cảm ơn nhé, tạm biệt."

Đó là những gì Donghyuk nghe được cuối cùng trong căn phòng tối trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh dậy, cậu hoảng hồn giật mình, sau đó cố gắng định thần lại đây là đâu, mình là ai.
Cậu nằm trên một chiếc giường phủ drap trắng, loại drap giường cao cấp mà vừa sờ vào đã thấy thích, nằm xuống có thể ngủ ngay. Donghyuk nhìn ngó xung quanh, toàn là nội thất đắt tiền tô điểm cho sàn nhà và bức tường trắng. Cậu được tắm rửa sạch sẽ, những vết thương mà mấy tên buôn bán nô lệ gây ra cũng đã được băng bó kĩ càng. Trên người cậu giờ là chiếc áo thung trắng rộng thùng thình với quần bông ngắn màu đen.

- Bé con à, dậy rồi sao? - Một giọng nói từ chỗ ghế sofa vang lên. Giọng nói như của một cậu thiếu niên chưa vỡ giọng hoàn toàn.
- Ai...ai đó? Đ...đây...đây là đâu? - Donghyuk giật mình sau khi nghe thấy giọng nói đó, liền hốt hoảng hỏi.
- Trông em dễ thương như thiên thần vậy bé con, đây là nhà anh. - Người ngồi chỗ ghế sofa vừa nãy bước lại gần chiếc giường trắng có Donghyuk đang sợ hãi ngồi trên đấy.

Người đó trông không cao to, cũng không đáng sợ, dáng người phải nói là khá thấp bé và trông cũng khá đáng yêu.
Tuy nghĩ vậy nhưng điều đó không nâng thêm tí thiện cảm gì trong Donghyuk đối với người này.

- Bé con à, anh là người đã mua em về, anh là Kim Jinhwan, thiếu gia của chủ tịch công ty JK, công ty bán lẻ bậc nhất xứ Hàn. Anh không làm gì để em sợ cả. Nghe lời anh, ngoan ngoãn ở bên anh thì anh sẽ nuông chiều và thương yêu em hết mực, còn nếu không thì anh sẽ phạt em đó. - Người tên Jinhwan nói, rồi nhếch môi cười hình vòng cung làm Donghyuk lạnh cả sống lưng.

Donghyuk chẳng thể làm gì, chỉ có thể nhìn Jinhwan trong sợ hãi, vì vốn dĩ cậu là nô lệ, mà nô lệ thì không được phản bác lại chủ nhân.
Jinhwan, hắn đưa tay lên vuốt từ má Donghyuk xuống cái cổ trắng ngần của cậu. Cậu nhìn hắn run lẩy bẩy không nói được gì.

- Làn da thật mịn màng nha ~ . - Jinhwan ca ngợi.

Rồi hắn cúi xuống hôn lên cổ của Donghyuk.

- Anh đi tới công ty ba chút, về nhanh thôi, ở yên đây chờ anh nhé. - Rồi Jinhwan hôn lên mái tóc thơm thoang thoảng mùi dầu gội đắt tiền, sau đó đi ra khỏi phòng và vẫy tay mỉm cười với Donghyuk.

Sau khi Jinhwan đi được 2-3 phút, lòng Donghyuk nhen nhóm lên ý định rời đi khỏi chỗ này, chỉ cần cửa mở là cậu thoát được thôi mà.
Donghyuk liền đi ra chỗ cửa, không khoá. Lòng cậu vui sướng mênh mông, cậu đẩy cửa và chạy ra ngoài.
Nhưng không may.

- Chết moẹ thôi hỏng rồi. - Donghyuk nghĩ.

Trước mặt cậu giờ là Jinhwan đang đứng khoanh tay nhìn cậu với ánh mắt khắt khe.

- Anh đã bảo là em phải đợi yên trong phòng chưa? Hả? - Jinhwan gằn giọng hỏi.
- A...ơ...v...v...vâng... - Donghyuk trả lời, giọng sợ sệt.
- Sao em lại cãi anh, thiên thần hư, vào ngay! Anh phạt! - Rồi Jinhwan cầm tay Donghyuk lôi cậu vào phòng đóng sầm cửa lại.

[Fanfic Jinhyuk/Donghwan] Thiên thần, em là của riêng anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ