Chương 4.1

1K 47 2
                                    

" Tiểu Anh, cậu có khỏe không?" Kim Thái Nghiên nhìn hảo hữu đứng bên cạnh cửa sổ ngẩn người, theo tầm mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy một đám nữ sinh đang vây quang một nam sinh cao lớn, khỏe mạnh.

" Tiểu Anh." Bạn tốt vẫn không có phản ứng, Kim Thái Nghiên dứt khoát đem mặt mình chuyển qua trước mắt nàng.

" A! Thái Nghiên, cậu làm gì vậy? Làm tớ giật cả mình!" Thấy Kim Thái Nghiên đột nhiên cười xuất hiện, Hoàng Mỹ Anh có cảm giác như bị ai nắm thóp vậy.

" Tớ kêu cậu mấy lần, cậu cũng không có phản ứng! Cậu đang nhìn gì thế?"

"Thái Nghiên, cậu thấy nữ sinh đeo ruy băng màu đỏ thế nào?" Hoàng Mỹ Anh tiếp tục nhìn mấy người đó hỏi Thái Nghiên.

" Cô ấy rất đẹp a!" Kim Thái Nghiên không chút nghĩ ngợi mà khen người năm ngoái cùng tranh đoạt địa vị hoa khôi của trường với nàng – Phương Vô Mỹ

"Ừm, lớn lên cũng không tệ...."

Kim Thái Nghiên cảm thấy là lạ, Tiểu Anh chưa bao giờ để ý đến bề ngoài của người khác.

Không thể nào! Chẳng lẽ nam sinh mà Tiểu Anh theo đuổi, lại coi trọng hoa khôi Phương Vô Mỹ của năm ba lớp năm sao?

" Bất quá xinh đẹp nhưng lại rất tục khí, còn có nàng không thích hợp với màu đỏ."

Ở thời điểm Kim Thái Nghiên còn đang nghi vấn, lại bị Hoàng Mỹ Anhlên tiếng phê bình làm đánh vỡ.

" Tiểu Anh, làm sao cậu lại đột nhiên chú ý tới cô ấy vậy?"

" Cậu có biết nam sinh đứng ở chính giữa kia không?" Nàng đưa ra ngón tay ngọc thon dài, chỉ hướng đoàn nữ sinh đang vây quang nam sinh ấy.

Kim Thái Nghiên lúc này mới nhìn ra

" Di? Đó không phải là hội trưởng hội học sinh Bạch Mộ Hiên hay sao?" Nàng nhận ra là vì ở trong trường học, người được mệnh danh là tư văn hữu lê, tuấn tú phi phàm, là hội trưởng hội học sinh. Bạch Mộ Hiên phá kỷ lục, từ năm nhất đến năm ba đã giữ chức hội trưởng hội học sinh, cùng lớp với Biện Bạch Hiền, đều là học sinh năm ba lớp một.

" Hắn với cô ta không xứng." Hoàng Mỹ Anh bĩu môi, nhỏ giọng lên tiếng.

" Ai cũng ai không xứng vậy?" Kim Thái Nghiên không hiểu, Tiểu Anh hôm nay thật kỳ quái!

" Tớ nói chính là Phương Vô Mỹ và Bạch Mộ Hiên, bọn họ một chút cũng không xứng đôi!" Hoàng Mỹ Anhcó chút nổi giận, một chút cũng không có phát hiện ra giọng nói mình tràn đầy mùi vị chanh, rất chua, rất chua.

" Bọn họ là một đôi sao?" Kỳ quái, nàng thế nào lại không biết chuyện này a!

" Có trời mới biết được!" Hoàng Mỹ Anh buồn bực dời đi ánh mắt.

"Thái Nghiên, buổi tối có rảnh không? Đi hát Karaoke với tớ đi!"

" Tối nay? Nhưng mà tớ đã hẹn với Hiền rồi!" Kim Thái Nghiên mang theo áy náy, nhíu mày.

"Ai nha! Ta thật đáng thương a, đại mỹ nhân độc nhất vô nhị ta đây thế nhưng không có ai làm bạn." Hoàng Mỹ Anh bộ dáng vụng về hết sức đáng yêu, nàng không có để ý tới ở phía dưới có ánh mắt ai đó đang phóng tới nàng.

" Tiểu Anh, cậu đừng như vậy! Nếu không cậu đi cùng với bọn tớ luôn đi, được không?" Nàng gấp gáp nghĩ muốn lay động cảm xúc của bạn tốt.

"Được rồi, được rồi, tớ nhưng là không muốn làm kỳ đà cản mũi, để cho hai người đi chơi vui vẻ! Mà buổi trưa đi ăn cơm cùng với tớ đi!"

Bữa trưa của Biện Bạch Hiền cũng do Kim Thái Nghiên chuẩn bị, theo lời mẹ, nàng phải sớm lo lắng chuyện ăn uống của hắn, bồi bổ cho hắn thêm cường tráng khỏe mạnh. Trượng phu khỏe mạnh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của người vợ, đây là lời lẽ chí lý của Kim phu nhân.

"Được a! Vậy cậu đi theo tớ đém cơm cho Hiền trước đã!" Kim Thái Nghiên nhưng là không lỡ để người yêu bởi vì nàng mà đói bụng.

" Không thành vấn đề!"

*****

Buổi trưa vừa đến, Kim Thái Nghiên liền xách theo cặp lồng dược thiện theo thực đơn mà mẹ tỉ mỉ thiết kế, sau đó lại được Lâm tẩu tỉ mỉ truyền thụ, cùng Hoàng Mỹ Anh đi tới cửa năm ba lớp một.

Hai đại mỹ nhân năm hai nổi danh cùng nhau đi tới, làm cho rất nhiều bạn học đề nhô đầu muốn nhìn.

Kim Thái Nghiêndọc đường một bộ dáng không hiểu cự tuyệt biểu cảm của không ít nam sinh, mà diễm lệ Hoàng Mỹ Anh hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn thẳng về phía trước, không để ý đến những nam sinh ở sau tâm vỡ tan tành.

Rốt cuộc cũng đến nơi, Kim Thái Nghiênưu nhã lễ độ nhờ người gọi   Biện Bạch Hiềnra, mà Hoàng Mỹ Anh giống như tránh ôn dịch, đứng ở góc tường phía xa.

"Thái Nghiên , sao em lại tới đây?" Biện Bạch Hiền có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Kim Thái Nghiên chủ động đến tìm hắn.

" Em đem bữa trưa tới cho anh, trưa nay em muốn đi ăn cùng với Tiểu Anh nên không thể ăn cùng anh được. Thật ngại quá!" Kim Thái Nghiên giơ lên hộp đồ ăn tinh sảo, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy áy náy nhìn Biện Bạch Hiền.

" A? Hoàng Mỹ Anh có chuyện gì sao?" Mày rậm nhếch lên, nhìn Tiểu Anh ở góc xa kia hỏi.

" Tiểu Anh giống như tâm tình không tốt lắm! Có thể gần đây em không có quan tâm nàng, em muốn ở cùng nàng nhiều nhiều mới đúng.'" Nàng thiện lương, lại tự giác mình đối bạn tốt có vẻ như rất thua thiệt với nàng ấy.
Biện Bạch Hiền chợt quay đầu hướng phòng học hô to, " Uy! Bạch Mộ Hiên, có khách tới đó!"

Tuy mới chuyển đến chưa được một học kỳ, nhưng mà Biện Bạch Hiền cùng với Bạch Mộ Hiên đều là hai nam sinh xuất sắc, liền kết thành bạn tốt.

Bên trong phòng hoc, Bạch Mộ Hiên nghe tiếng hô của Biện Bạch Hiền, liền sau đó thong dong bước ra

" Có người tìm tớ sao?"

" Xem đóa hoa ở vách tường kia đi!" Biện Bạch Hiền hướng Hoàng Mỹ Anh bướng bỉnh chép miệng.

Bạch Mộ Hiên vừa nhìn thấy là Hoàng Mỹ Anh liền nhanh chóng hướng nàng đi tới, ai biết Hoàng Mỹ Anh lại giống như thấy quỷ, nhấc chân bỏ chạy, Bạch Mộ Hiên cười cười, ngay sau đó bước lớn đuổi theo.

Cho đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất ở cửa thang lầu, Kim Thái Nghiên mới quay đầu nhìn về phía Biện Bạch Hiền đang vẻ mặt như ý.

" Chuyện gì vậy, bọn họ quen nhau sao?"

" A.. Chúng ta vừa ăn trưa vừa nói chuyện đi!"

[Editfic | MA | BAEKYEON | Kích tình tuyệt sắc ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ