Chương 2

812 52 29
                                    

Khoảnh khắc đó, quãng thời gian đó anh đã từng nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian

Chanyeol mệt mỏi bước về phòng. Nhắn nhủ mọi người hôm nay anh không ăn cơm, rồi anh ở lì trong phòng. Anh tắt đèn tối om. Cả căn phòng bỗng chốc rơi vào bóng tối. Thứ duy nhất có thể làm cho căn phòng ấy sáng lên chỉ có ánh trăng heo hắt ngoài cửa sổ.

Chanyeol ngồi sụp xuống đất, lưng tựa vào thành giường. Ánh sáng xanh của chiếc điện thoại chiếu hắt lên khuôn mặt đầy đau đớn của anh. Đôi tay anh cứ vô thức lướt trên màn hình điện thoại, miệng cũng vì từng bức hình mà ánh lên nụ cười nhạt. Anh vuốt nhẹ lên hình ảnh cô gái đứng trên cát, quay về phía về camera nở nụ cười rạng rỡ. Anh lại lướt sang tấm ảnh tiếp theo. Đó là hình ảnh của hai người khi ở Thái. Anh khi đó có concert, còn cô thì có buổi chụp hình ở đó. Cả hai tranh thủ thời gian gặp nhau để kỉ niệm ba tháng bên nhau. Chanyeol nhớ ngày hôm đó mưa rất lớn, cô ở trong lòng anh, vùi mặt sâu vào vòm ngực anh, người run lên từng đợt. Anh khi đó dường như chẳng thể cảm nhận cái giá lạnh của cơn mưa cuối mùa. Anh chỉ cảm nhận được một thứ thôi: những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế thấm vào lớp áo ướt sũng, nó tựa như một loại axit nào đó làm cháy da anh rồi thấm dần đến tận tim.

Anh thực sự không biết làm gì ngoài siết chặt vòng tay hơn như muốn khảm sâu cô vào mình. Anh biết lí do vì sao cô khóc. Vì anh và các fan của anh lại làm phiền cô nữa rồi. Jirin là một người con gái mạnh mẽ. Mạnh mẽ hơn bất kì người con gái nào khác. Nhưng dù có cá tính đến đâu, có mạnh mẽ đến đâu đó cũng chỉ là cái vỏ ngoài. Bên trong, cô vẫn là cô gái cần được chở che. Anh chợt nhận ra anh rất sợ Jirin khóc. Bởi cô đau một thì anh đau mười. Những giọt nước mắt của cô như làm bỏng rát trái tim anh. Nó khiến anh rạo rực, đau nhức.

Đôi tay anh lại lần nữa lướt sang bên. Nó là một clip do anh tự quay. Jirin ở trước máy quay miệng luôn nở nụ cười tươi, tay luôn nắm chặt tay anh kéo ra biển. Khi cả hai người nhìn thấy một khoảng không gian rộng lớn màu xanh cùng bãi cát vàng và những con gió mang vị biển. Cô thích thú buông tay anh ra rồi chạy trước:

"Yeolie, đến đây! Nhanh lên" cô cười tươi nắm vẫy tay gọi anh.

Chanyeol dừng lại ở nụ cười ấy. Nụ cười này rất giống với khi sáng. Khi cô gái đó quay ra đối diện anh, cười với anh. Để mặc cho nước mắt rơi, Chanyeol thì thầm:

"Em không nhìn nhầm. Không nhìn nhầm" vừa dứt lời, anh liền gục đầu xuống gối. Ánh sáng heo hắt từ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên tóc anh như đang mơn man, vuốt ve sau đó yếu ớt rồi lụi tắt. Mây đen đã bao trùm lên mảnh trăng tròn, trả lại không gian yên tối vốn có cho căn phòng.

Cửa phòng lần nữa mở ra, những tia sáng từ bên ngoài cũng tinh nghịch đi vào, chiếu lên tấm lưng to lớn đơn độc kia. Có tiếng dép đi tới, kèm theo đó là tiếng thở dài.

"Chanyeol à, ra ngoài ăn thôi" tiếng Baekhyun nhẹ nhàng vang lên.

"Mình không đói" giữ nguyên tư thế, Chanyeol cất giọng khàn khàn

Baekhyun dường như biết câu trả lời chắc chắn là vậy. Anh thở dài, liếc nhìn khung ảnh được đặt trên chiếc bàn cạnh giường mà thầm nhủ:

[Fictional girl] [EXO Chanyeol] Cô gái của nắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ