"Em về đến nơi rồi nhé" máy bay vừa hạ cánh Yuhee liền nhắn ngay tin cho anh, sau đó bắt một chiếc taxi về nhà.
Cảm giác được về nhà.... Trong lòng Yuhee có đôi chút xúc động. Đã bao lâu rồi cô không ăn cơm ở nhà nhỉ? Đã lâu rồi cô không được nhìn thấy khuôn mặt của bố cô? Người ta thường nói bữa cơm ngon nhất chính là cơm nhà? Người thương ta nhất chỉ có bố mẹ. Tại sao trước kia Yuhee không hề nhận ra điều đó nhỉ? Ngày xưa cô chỉ có một ước muốn thôi, là thoát khỏi cái vỏ bọc của bố mẹ để có thể được đi ra thế giới. Để rồi khi đi xa rồi cô mới cảm thấy cảm giác không có ai đùm bọc, che chở thật mệt mỏi biết bao nhiêu. Hiện tại đã là một giờ sáng, khi chiếc taxi chưa đến cửa nhà, cô đã nhìn thấy bóng người cao gầy, mặc quần đùi áo phông trắng đứng trước căn nhà duy nhất còn sáng đèn, khuôn mặt bộc lộ rõ vẻ lo lắng, đôi mắt không ngừng tìm kiếm nhìn vào bóng đêm. Hốc mắt Yuhee chợt cay cay, trong lòng cuộn trào biết bao cảm xúc không nói ra thành lời. Thì ra cảm giác đi để trở về nó là như thế này. Thì ra nó lại thiêng liêng như thế này. Yuhee mím chặt môi để cố không bật khóc thành tiếng, người đang đứng kia à! Người không biết trời đêm Hà Nội lạnh lắm sao? Người cũng đâu còn trẻ trung mạnh khỏe mà đứng ngoài làm gì? Vào nhà đi không lại bệnh bây giờ. Chiếc xe dừng trước cửa nhà, cô chưa kịp vươn người lên trả tiền đã thấy cửa kính xe hạ xuống, đôi tay đầy đồi mồi, dấu vết của thời gian đã đưa tiền qua khe cửa xong đó chạy ra sau xe chờ tài xế lấy hành lí cho cô. Mình ông xách hết đống hành lý của cô vào nhà. Cả quá trình Yuhee lủi thủi đi theo sau ông. Ông lấy dép cho cô, cất hành lý lên phòng cho cô trước khi đi ông còn dặn:
"Có nước nóng đấy xách ấm lên mà tắm"
Dứt câu ông quay đi luôn rồi, để đồ của cô vào phòng của cô rồi đi ra ngoài trở về phòng mình. Yuhee nhìn bố khuất mình sau cánh cửa, sau đó nhìn xuống đôi sục được cọ kĩ càng. Từng giọt từng giot nước mắt rơi xuống làm nhòe đi hình ảnh đôi sục màu hồng không còn vết bẩn. Người thương cô nhất, người thương của cô luôn làm mọi thứ tốt nhất cho cô. Người chăm sóc cô từ những thứ nhỏ nhặt nhất, người luôn muốn cô vui vẻ nhất, dù cô có xấu xí như thế nào vẫn luôn khen cô xinh đẹp nhất. Ấy thế mà khi đó, khi mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt người ấy, cô lại có thể lạnh lùng vô cảm mà quay đi.
Yuhee nhìn mọi thứ xung quanh phòng mình mà bật cười, bao năm qua nó vẫn vậy, chả hề thay đổi, từ màu đệm, đèn bàn học. Đưa đôi tay chạm nhẹ lên khung ảnh lớn treo trên tường, bức ảnh này được chụp khi cô vừa tỉnh lại không lâu. Bố mẹ nói rằng mình cô tỉnh dậy, trải qua tai qua nạn khỏi nên phải chụp một tấm làm kỉ niệm. Cô gật đầu, trong lòng cũng có nhiều khúc mắc. Tại sao cô lại ở đây? Sao cô có thể sống ở đây từ nhỏ mà không hề biết nói tiếng Việt. Bố mẹ khi ấy đưa cô một bức ảnh chụp chung khi cô còn học trung học và nói rằng họ chính là bố mẹ cô, rồi dạy cô tiếng Việt lại từ đầu từ gốc rễ.
Đúng vậy,Yuhee từng bị tai nạn trước đây. Khi đó cô đang trên đường đi về phía ngoại ô, công việc của cô hiện ở đó, nhưng lúc chạy trên đường cao tốc lại gặp phải xe tải chạy quá tốc và sai làn. Hai xe va chạm nhau rất mạnh. Kết quả xe cô bị lật, cô may mắn thoát chết nhưng đánh đổi là toàn bộ phần kí ức cũ biến mất. Nghĩ lại lúc đó, Yuhee bật cười. Cái gì cô cũng sợ hãi, nhìn bố mẹ còn thấy lạ lùng mãi chả thể cất tiếng bố mẹ được. Ông bà thương yêu cô còn bị cô lạnh lùng cự tuyệt. Về sau khi đã quen, bố mẹ cô lại hạn chế cho việc cô lên mạng, xem tivi, đi đâu cũng có người đi theo. Cho cô đi học lại theo nguyện ý của cô, rồi khi nghe cô muốn sang Hàn Quốc dù không muốn nhưng cũng đành lòng cho cô đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fictional girl] [EXO Chanyeol] Cô gái của nắng
FanfictionNgười ta thường nói đi hết một vòng tròn chúng ta sẽ quay lại điểm bắt đầu. Yêu nhua là do duyên số. Gặp được nhau đã là cái duyên, nhưng bên nhau được hay không lại phụ thuộc vào định mệnh. Người con gái đó mất đi, mang theo cả ánh nắng trong anh...