Đố ai biết được điều đau khổ nhất là gì? Đó chính cảm thấy người ấy gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
"Tỉnh rồi sao?" Chanyeol nói. Trong giọng nói có chút gì đó vui mừng xen lẫn sự nhẹ nhõm.
Yuhee dường như vẫn còn chút gì đó ngái ngủ. Quay đầu nhìn khuôn mặt người con trai kia, cô mỉm cười cay đắng. Không biết, người con trai ấy lo lắng cho cô là vì chính cô hay là vì vẻ bề ngoài giống người khác của cô. Cô chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có người giống người. Mà nếu chuyện đó xảy ra thì đó không thể là cô. Vậy mà ông trời lại có thể trêu ngươi cô, đưa cô vào cái thứ lộn xộn đó.
Không, Yuhee bật cười tự trào. Nó sẽ không thể là cái đống lộn xộn nếu như cô không gặp anh, không có tình cảm với chàng trai trước mắt này. Đố ai biết được điều đau khổ nhất là gì? Đó chính là cảm thấy người ấy gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Cố nén nước mắt vào lòng, cô muốn ngắm nhìn người này thật lâu, để có thể ghi nhớ nó. Sehun từng nói Chanyeol đã rất đau khổ khi người con gái ấy ra đi. Vậy liệu gặp được một người có khuôn mặt giống hệt người mình yêu liệu anh có cảm giác gì?
Thì ra tình yêu chẳng cần phải bắt đầu bằng thứ gì đó quá cao xa, nó bắt đầu bằng những gì giản dị nhất trong cuộc sống. Chẳng biết từ lúc nào Yuhee lại bị hình bóng đó thu hút, bị những nỗ lực của anh cảm hóa mình để rồi mình mình vô thức rơi vào lưới tình của một người không nên làm. Cuộc đời đáng buồn nhất chính là việc bạn gặp được một người đặc biệt nhưng mãi mãi không thể ở cạnh người ấy. Không sớm thì muộn bạn buộc phải buông tay. Chanyeol chính là điều đặc biệt đó trong lòng Yuhee. Nhưng cô đủ tỉnh táo để không hạ thấp mình thành người thay thế. Cô cũng biết giá trị của bản thân mình.
"Cô không sao chứ?" Chất giọng trầm ấm cứ như thế mật ngọt rót vào tai cô.
"À không." cô bừng tỉnh quay ra cười nhẹ với anh "Đang suy nghĩ vài chuyện thôi"
"À vậy hả" Chanyeol xoa nhẹ đầu cô "Bác sĩ nói cô bị ngất là do chấn động não bộ, do tai nạn ngày xưa"
"Ồ vậy hả?"
"Cô từng bị tai nạn sao?"
"Ừ." Cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau. "Mất trí nhớ đến nỗi tôi còn không nhớ nổi bố mẹ mình là ai"
Yuhee còn nhớ rõ hôm ấy khi cô tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, cử động thì khó khăn. Cô chỉ có thể cố gắng đảo mắt để nhìn xung quanh cũng như thích nghi với ánh sáng. Khi đã quen dần với ánh sáng cô mới nhận ra xung quanh mình có rất nhiều người, họ đứng xung quanh giường cô, đưa ánh nhìn đầy lo lắng xót xa nhìn cô. Người phụ nữ gần cô nhất đôi mắt có hơi hoe đỏ. Khi thấy cô thì hốt hoảng, hét lên. Nhưng cô không thể hiểu. Sau đó có người chạy ra ngoài. Người phụ nữ vừa nãy khóc nấc lên, đôi mắt phúc hậu ánh lên sự nhẹ nhõm và vui mừng. Bà lại Yuhee hơn, đưa đôi tay lên vuốt tóc cô, miệng không ngừng nói thứ tiếng cô không hiểu đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fictional girl] [EXO Chanyeol] Cô gái của nắng
FanfictionNgười ta thường nói đi hết một vòng tròn chúng ta sẽ quay lại điểm bắt đầu. Yêu nhua là do duyên số. Gặp được nhau đã là cái duyên, nhưng bên nhau được hay không lại phụ thuộc vào định mệnh. Người con gái đó mất đi, mang theo cả ánh nắng trong anh...