Chương 9

2.3K 112 3
                                    

Chương 9: Phụ nữ

Ta cứ như vậy mà ở lại nhà của Tiêu Gia, sớm chiều làm bạn với Nhân ca ca. Mặc dù thái độ của mọi người đối với ta rất kỳ quái (hẳn là rất chán ghét ta, dù sao ta cũng là kẻ câu dẫn đứa con trai yêu của Tiêu lão gia, lại còn không biết xấu hổ mà ở lại, mọi người chán ghét ta cũng là bình thường thôi) nhưng ngại Nhân ca ca cho nên mọi người cũng không quá để ý hay làm chuyện gì quá đáng với ta. Vì Nhân ca ca, ta cố gắng chịu đựng mặc dù ánh mắt chán ghét của mọi người làm ta sợ hãi, nhưng vì Nhân ca ca, ta sẽ cố gắng.

"Trung Bá, Trung Bá!" Ta đang cùng Nhân ca ca nằm ở hoa viên phơi nắng thì nghe thấy tiếng gọi.

Ta cũng không có thói quen nghe lén người khác, nhưng lần này không hiểu sao ta lại chăm chú nghe bọn họ nói chuyện với nhau.

"Trung Bá, lão gia kêu ngài mau chuẩn bị, Lâm tiểu thư ngày mai đến rồi."

"Ta cũng nên đi gặp lão gia, tất cả mọi việc ta đã chuẩn bị xong rồi."

.............................................

Câu nói kế tiếp ta cũng không còn lòng dạ nào nghe nốt. Ta quay đầu nhìn gương mặt đang say ngủ của Nhân ca ca, cho dù đang ngủ nhưng bàn tay của Nhân ca ca cũng gắt gao cầm chặt tay ta, trên mặt còn mỉm cười hạnh phúc.

"Ta sắp phải đi rồi." Ta nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi của Nhân ca ca rồi nhẹ giọng nói, "Cám ơn, mấy ngày nay ta rất vui." Ta nói xong liền lẳng lặng ghé vào lồng ngực của Nhân ca ca. Tiếng trống ngực của hắn trầm ổn mà mạnh mẽ, nhưng hắn không thuộc về ta, trước kia không phải, sau này lại càng không. Mặc dù sớm biết khi người phụ nữ xuất hiện trong cuộc sống của Nhân ca ca thì cũng là lúc ta phải rời đi, nhưng mà ta lại không nỡ.

"Đè ~~~~ chết ~~~ ta ~~~ rồi." Nhân ca ca đột nhiên phát ra tiếng kêu rên.

"Hả?!" Ta giật mình kinh ngạc, "Ngươi thật là, làm ta sợ muốn chết!"

"Bị hù sợ không?!" Nhân ca ca khẩn trương hỏi ta, nhưng lại chứng kiến hai tròng mắt nghi hoặc của ta liền lập tức bày vẻ mặt xấu xa rồi nói: "Cho ta hôn cái để an ủi nào!"

"........"

Lâm Nguyệt cuối cùng cũng tới, nàng được người trên kẻ dưới trong nhà hoan nghênh nhiệt liệt, chỉ trừ ta, Nhân ca ca và Cương ca ca.

Ta đánh giá cẩn thận cô tiểu thư nhà giàu này, trái tim không khỏi tự cười châm biếm. Xinh đẹp, vui vẻ, ôn nhu.... nhìn nàng ta chỉ thấy mình như một đống rỉ sét không đáng một xu, khí chất cao quý của Lâm Nguyệt đã làm ta dao động. Ta quay đầu nhìn Nhân ca ca một chút, trên mặt hắn mang theo một ý cười mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra. Thật sự rất môn đăng hộ đối, khí phách của Nhân ca ca cùng với vẻ xinh đẹp cao quý của Lâm Nguyệt, một thiếu gia danh môn với một vị tiểu thư nhà giàu... đích thực làm ta cảm thấy xấu hổ tự ti vô cùng.

Tiêu lão gia vừa nhìn thấy nàng đến liền kích động đứng lên, tất cả hạ nhân trong nhà cũng thật lòng tươi cười nhìn cứu tinh của bọn họ tới. Nếu như nói ta là yêu ma quỷ quái đến mỵ hoặc Nhân ca ca, thì Lâm Nguyệt không thể nghi ngờ chính là người hàng yêu trừ ma. Nàng xinh đẹp động lòng người nhất định sẽ không phụ lòng bọn họ mà đuổi ta ra khỏi đây...

"Bá phụ hảo!" Giọng nói ngọt ngào của Lâm Nguyệt cũng làm say lòng người như sắc đẹp của nàng.

"Hảo hảo, cháu gái thông minh. Nhân, mau tới gặp vị hôn thê của ngươi, Lâm Nguyệt."

"... Ngươi hảo..." Nhân ca ca chần chờ một hồi, rồi cuối cùng không thể vô phép nên đành đi tới trước mặt Lâm Nguyệt, "Được gặp ngươi thật vui."

"......" Khuôn mặt Lâm Nguyệt liền bỏ bừng bừng, ngay cả cổ cũng bị bao trùm bởi một màu hồng nhạt đẹp mắt, "Nhân... Nhân... ca... ngươi hảo... gọi... ta.... Tiểu Nguyệt.... là được rồi.... mọi người.... mọi người.... cũng....." Lâm Nguyệt xấu hổ không nói ra lời.

"Cháu gái, đừng xấu hổ, đều là người một nhà mà." Tiêu lão gia thẳng thắn nói làm nàng càng thêm xấu hổ mà cúi đầu, cái gáy hồng nhạt nõn nã hoàn toàn lộ ra trước mắt Nhân ca ca. Ha ha, ta gần như còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Nhân ca ca nữa.

"Vị này là?" Lâm Nguyệt đột nhiên phát hiện ra ta đang đứng sau mọi người.

"Đây là...." Nhân ca ca vừa muốn giới thiệu ta đã bị Cương ca ca lắm mồm cắt đứt.

"Bằng hữu!"

"???" Lâm Nguyệt nghi hoặc nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của mọi người.

"Đúng vậy, chỉ là bạn bè bình thường thôi!" Tiêu lão gia vội vàng lên tiếng.

Thái độ của mọi người đối với ta làm cho Lâm Nguyệt thấy kỳ quái, lời giải thích điện xẹt giống như đang muốn che giấu điều gì đó.

"Lâm tiểu thư hảo!" Ta lễ phép nói, hy vọng mình không thất lễ làm Nhân ca ca mất mặt.

"Ngươi tên là gì?" Lâm Nguyệt hình như rất có hứng thú với ta liền hỏi.

"Hà Á Quân."

"Ha ha, tại sao không phải là quán quân?" Lâm Nguyệt cười nói.

"..." Mặt ta trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ta nghĩ ta hiểu rõ ngụ ý của nàng —– á quân, á quân... vĩnh viễn đứng sau người ta, không biết Lâm Nguyệt vô tình hay cố ý. Nàng không hề để ý đến ta nhưng ta mơ hồ cảm giác được người phụ nữ này không hoàn mỹ như vẻ bề ngoài.

[ĐAM MỸ] Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước - Cổ Lương Phi VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ