Chương 11

2.2K 116 4
                                    

Chương 11: Vết rách

"Nhân... ca ca...." Rốt cục ta cũng tìm được thanh âm của mình, nhưng Nhân ca ca vẫn chỉ đứng ngơ ngác không nhúc nhích như khúc gỗ.

"Quân... Tiểu Quân... Quân Diệp..." Nhân ca ca đột nhiên mạnh mẽ cầm lấy tay ta rồi nói, "Đi! Về nhà!" Cứ như vậy, ta bị kéo một mạch về nhà. Nhân ca ca khí lực rất lớn, lại cộng thêm kích động, hắn không chút ý thức được chính mình đang dốc toàn lực túm chặt cổ tay ta, vội vã đi về nhà với tốc độ mà ta khó theo kịp được. Rất đau... nhưng ta lại không dám lên tiếng làm kinh động hắn, cho nên ta cứ như vậy bị hắn túm về.

...................

Nhân ca ca không thèm để ý tới mọi người xung quanh đang kinh ngạc, tò mò hoặc có chút hả hê soi mói mà kéo mạnh ta về phòng, hung hăng ném lên giường, sau đó sầm một tiếng đóng cửa lại, ngăn cản tất cả mọi ánh mắt bên ngoài.

"Bây giờ, ngươi... nói...." Nhân ca ca dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, "Tiểu Quân, ta yêu ngươi, xin ngươi nói cho ta biết, những gì tên nam nhân kia nói đều là giả! Tiểu Quân... ta xin ngươi.... cầu xin ngươi...." Nhân ca ca vừa nói vừa gắt gao ôm chặt lấy ta. Một lần nữa ta lại nghe thấy rõ ràng tiếng trống ngực bối rối của hắn, ta biết hắn đang sợ, thân thể hắn không kiềm chế được mà run rẩy không ngừng.

"Nhân... ca ca..." Ta hiểu rõ nỗi sợ hãi của hắn, nhưng ta không muốn giấu diếm hắn nữa, ta không thể cả đời cứ trốn mãi trong phòng, lo sợ một ngày nào đó sẽ lại như hôm nay.... "Xin lỗi."

Thân thể của Nhân ca ca đột nhiên chấn động, sau đó chậm rãi buông ta ta, ta nhìn vào mắt hắn chỉ thấy sự kinh ngạc cùng... thương tâm!

"Xin lỗi? Đây là... có ý gì? Cái gì gọi là... xin lỗi?"

"Đấy... vốn là... sự thật..."

"Đừng! Đừng nói nữa! Đừng...." Nhân ca ca đẩy mạnh ta ra, như điên mà rống to: "Ngươi thật tàn nhẫn, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Tại sao? Đây là tình yêu của ngươi sao? Ngươi yêu ta, tất cả chỉ vì tiền của ta?"

Ta không ngờ Nhân ca ca lại có ý nghĩ quá đáng như vậy. Tiền.... có hay không có đối với ta mà nói cũng chẳng là gì. Lừa dối hắn! Đó mới chính là điều làm ta thấy thống khổ. Ta sợ hãi giây phút hạnh phúc ngắn ngủi này vì quá khứ của ta mà tan biến. Ta sợ lúc ta đến gần hạnh phúc như vậy rồi đột nhiên tỉnh lại, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng, làm trái tim ta mất đi chỗ nương tựa, thật không biết lúc đó ta sẽ ra sao đây?

"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Nhân ca ca đột nhiên tỉnh táo lại, tốc độ nhanh đến bất ngờ.

"Ta... ta... không phải... cố ý," Ta ấp úng, tuy biết nói vậy không có chút thuyết phục nhưng ta vẫn cố, "Ta chỉ là..."

"Muốn kiếm ít tiền sao? Sau đó có thể tiếp tục cùng người khác sống một cuộc sống phóng đãng vui sướng, rồi cười nhạo ta là một thằng ngu!" Ánh mắt khinh bỉ của hắn đã làm tổn thương ta, đột nhiên ta cảm giác chính mình lại biến thành một tên tiểu quan đê tiện.

"Không phải, không phải đâu, ta có thể giải thích! Nhân ca ca, xin ngươi tin tưởng ta!"

"Giải thích? Tốt lắm, ngươi nói đi!"

Nóng lòng muốn giải thích cho nên ta hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt cùng giọng điệu trào phúng của Nhân ca ca, mà có lẽ thực ra là do ta cố tình không nhìn thấy.

"Ta... không phải muốn lừa gạt ngươi.... Ta chỉ cảm thấy... ở bên ngươi... rất vui vẻ.... các ngươi đối với ta.... cũng rất... tốt... Ta... sợ.... sợ ngươi.... biết... quá khứ của ta... sẽ.... sẽ... không cần ta nữa.... Ta yêu.... Nhân ca ca...." Ta khẩn trương giải thích, hy vọng hắn có thể hiểu rõ nỗi sợ hãi trong lòng ta, sợ hãi sẽ bị mất đi hắn.

"Bốp bốp bốp!" Tiêu Nhân đột nhiên vỗ tay, ta kinh ngạc ngẩng lên nhìn hắn, "Hảo hảo, nói rất hay, thật quá đặc sắc! Ngươi nói xong rồi hả? Đây là tất cả lời giải thích cho việc lừa gạt ta của ngươi sao?"

"Ta nói thật mà!" Ta kích động từ trên giường nhảy dựng lên, nghĩ muốn túm lấy Nhân ca ca.

"Ngươi định làm gì?" Nhân ca ca tránh được ta, "Lại muốn chơi đùa nữa sao? Ngươi ngoài theo nam nhân lên giường còn có thể làm cái gì? Hay là định giở trò mới để lấy lòng ta đây? Nói không chừng ta lại bị ngươi lừa gạt lần nữa đấy."

....Không nghĩ tới lại nghe được câu đó, ta ngây ngẩn cả người, như một đứa thiểu năng quỳ gối bên mép giường, ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt. Nguyên lại, bản lãnh duy nhất của ta... chính là cùng nam nhân —- lên giường!! Rất muốn cười, nhưng lại không biết vì cái gì mà cười.

Tiêu Nhân nhìn bộ dáng hồn tiêu phách lạc của ta, tâm lý không nhịn được có chút đau lòng, không muốn thương tổn ta, nhưng lại không không chế được mà buột miệng nói ra... Tiểu Quân! Tiểu Quân! Nơi sâu thẳm trong lòng hắn không ngừng kêu tên ta, trái tim hắn loạn nhịp, trái tim hắn hoảng hốt, làm sao có thể bình phục đây? Lừa gạt, thật sự đáng sợ như vậy sao, có thể phá huỷ hết thảy mọi thứ? Lòng hắn đang dao động, muốn tin tưởng nhưng...

"Tại sao không tiếp tục lừa gạt ta? Đây là tự ngươi muốn đau khổ — Đáng đời!!!" Tiêu Nhân thầm nghĩ.

[ĐAM MỸ] Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước - Cổ Lương Phi VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ