Đoản văn số 10

1.8K 93 10
                                    

Biệt thự Lee gia,

Phòng ngủ,

Nắng sớm từ từ len lỏi qua từng kẽ lá, dịu dàng đến bên bậu cửa sổ màu trắng như ngóng đợi chủ nhân căn phòng tỉnh giấc. Chàng trai với mái tóc nâu mềm có lẽ đã bị ánh nắng làm ồn nên bắt đầu cựa mình tìm một chỗ thoải mái hơn. Cậu vươn tay sang bên cạnh, nơi mà lẽ ra giờ này có một người vẫn đang nằm đó, dang rộng vòng tay sủng nịch mà ôm cậu vào lòng. Lúc đó cậu sẽ hít thật sâu mùi gỗ trầm dìu dịu tỏa ra từ anh, cái mùi quyến rũ mà cậu đã lỡ nghiện lúc nào không hay. Thế nhưng cái mà cậu nhận được hôm nay là một không gian im ắng, một phần giường lạnh ngắt. Rốt cuộc thì anh đâu rồi?

JaeHyun của ba mẹ, của bạn bè, của xã hội là một cậu bé luôn tươi cười, luôn ngọt ngào và đầy lạc quan. JaeHyun như ánh mặt trời ấm áp xua tan lạnh giá cho bất kỳ không gian nào mà cậu hiện diện. Nhưng không ai có thể ngờ, cậu còn một góc khuất yếu mềm cần xoa dịu và yêu thương. Cậu sợ nhất là cô đơn, là lặng im và nhất là anh không xuất hiện trước tầm mắt cậu khi thức dậy.

Suỵt.. Bí mật đó.. Nói nhỏ thôi.. cậu yêu anh nhiều lắm

JaeHyun mệt mỏi ngồi tựa vào đầu giường, ấn nút điều khiển để có thể thoải mái nhìn ra khoảng vườn hoa trước mặt. Từng giọt nắng tràn vào phòng, nhảy múa trên làn da trắng ngần, mềm mại rồi lướt ngang qua đôi môi khô khốc. Lẽ ra những lúc như thế, anh sẽ dịu dàng rót cho cậu một cốc nước ấm, dỗ dành cậu uống cho thấm giọng, sẽ ôm cậu vào lòng nói câu chào buổi sáng bằng nụ hôn nóng bỏng. Rồi cậu lại giả vờ hờn giận đánh nhẹ vào ngực anh. Anh khi đó chỉ mỉm cười cưng chiều cầm bàn tay cậu vừa đánh mình lên và trân quý ngắm nhìn từng ngón từng ngón một sau mỗi cái hôn khẽ. Thỉnh thoảng anh sẽ đùa:

- Bàn tay xinh đẹp như vậy, anh sẽ bảo quản thật tốt. Em đừng làm gì cả, mòn mất bảo bảo của anh.

- Anh thật biến thái. - cậu sẽ dụi mặt vào hõm vai anh đến trốn, vì cậu ngượng lắm.

- Chỉ biến thái với em thôi.


Nhưng hôm nay...

Ồ lại nhưng.. cuộc đời luôn có những điều bất thường bắt đầu bằng chữ nhưng ấy. Hôm nay không có anh, không có ai cưng chiều mang cậu đi tắm, không có ai quệt bọt kem đánh răng lên mặt cậu rồi trêu chọc, rồi cũng chả có ai dịu dàng giúp cậu hong khô từng lọn tóc nâu xinh đẹp. Cậu nhớ mỗi lúc như thế, cậu luôn nũng nịu đòi hỏi:

- Anh phải hứa là chỉ làm thế cho em thôi đó. - phồng má

- Được .. cả đời này anh chỉ sấy tóc cho em thôi. Được không? - Anh cưng chiều cười

- Yêu anh nhất.

- Bé con ngốc.

Và họ sẽ có một nụ hôn buổi sáng khác nhờ vào lý do dở hơi :

- Vợ yêu của anh phồng má lên trông giống quả đào quá. Anh thèm.

- Hừ.. cho anh nhịn đào 1 tháng.

..

Ký ức mờ ảo mà thân quen lững thững trôi đi cũng là lúc nắng tràn khắp phòng và cùng lúc nhuộm vàng vườn hoa hồng trắng trước mặt. JaeHyun vô thức bước xuống giường, để mặc đôi chân trần mà tiến thẳng ra ban công trước phòng. Không khí vẫn còn vươn hơi lạnh, khiến cậu rùng mình một chút nhưng rồi dường như điều đó không quan trọng nữa. Tim cậu, tự dưng lạnh quá, khí trời dường như ấm lắm. JaeHyun đưa mắt nhìn quanh khu vườn rồi dừng lại ở khóm hồng vàng ở khoảng giữa, nơi mà cách đây 3 năm, trong ánh hoàng hôn lãng mạn, cậu đã nhận lời cầu hôn của ai kia.

[TaeJae][NCT Fanfic] Series Đoản văn - CielNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ