Chương 8: Danh Sách Nguyện Vọng

30.5K 784 38
                                    

Bóng dáng Tư Vũ in trên cây đại thụ, cao cao tại thượng, lúc anh nói câu đó chẳng khác nào vương giả.

An Tầm ngửa mặt nhìn lên, lấp ló dưới tán cây to đung đưa lay động, xinh đẹp đến lặng người, Tư Vũ lẳng lặng nhìn cô, đợi câu trả lời.

"Tất cả sao?" Cô hỏi.

"Tất cả." Anh đáp.

"Được, vậy nguyện vọng thứ nhất ở trong tay anh đấy."

Tư Vũ sững sờ rồi bật cười thật khẽ, họ nói không sai, An Tầm đúng là người có tính cách cởi mở.

Anh mở tờ giấy trong tay ra, là một câu vô cùng đơn giản, "Hy vọng mẹ sẽ tha thứ cho con, sau này con sẽ không đào hôn nữa."

Cái gì mà sau này sẽ không đào hôn nữa?

Tư Vũ cảm thấy gần đây mình luôn cười một cách rất kì lạ, một câu nói đơn giản cũng có thể khiến anh cười, anh nhìn lên chiếc hộp rồi cúi đầu hỏi An Tầm, "Tôi có thể xem những nguyện vọng trước kia của cô không?"

"Có thể, cũng cho anh chuẩn bị tâm lý luôn."

Tư Vũ rút mở ra, "Hy vọng Harry và Hermione có thể ở cùng nhau."

Tờ giấy tiếp theo, "Tôi muốn làm chủ một cửa hàng kẹo."

"Hy vọng Tom và Jerry có thể hòa thuận bên nhau."

"Tôi muốn trở thành một nhân viên chăn nuôi gấu trúc."

Tư Vũ không nhịn được cười khẽ một tiếng, mấy tờ giấy anh vừa tùy tiện rút ra này chẳng có nguyện vọng nào có thể thực hiện được, nhưng cô ấy vẫn tin tưởng cái cây này như vậy.

Sau đó lại rút ra tờ thứ năm.

Tư Vũ mở tờ giấy, phát hiện ra chữ viết phía trên khác hẳn nét chữ trên những tờ giấy khác, anh cúi đầu hỏi An Tầm, "An An là nhũ danh của cô à?"

An Tầm gật đầu, hơi nghi ngờ đáp, "Chỉ có mẹ mới gọi tôi thế thôi."

Tư Vũ không lên tiếng, sau khi lật tới lật lui chiếc hộp rồi mới giẫm lên mấy cành cây nhảy xuống, anh đứng ở trước mặt An Tầm, không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là, "Cũng may là quần tôi không rách, nếu không chúng ta không quay về được mất."

An Tầm bị chọc cười, Tư Vũ nhìn cô, một lúc sau mới nói tiếp, "Nguyện vọng đầu tiên rất đơn giản, thực ra mẹ cô vốn không hề trách cô."

"Sao anh biết?" An Tầm nhìn mấy tờ giấy nhỏ mà anh cầm trong tay, "Anh mang nguyện vọng của tôi xuống à?"

"Cái này không phải của cô đâu." Tư Vũ đưa tờ giấy cho cô, "Thì ra ngây thơ cũng có thể di truyền."

An Tầm cũng không muốn ngẫm nghĩ thâm ý trong lời nói của anh, cô đưa tay rút một tờ mở ra, "Hy vọng An An sẽ khỏe mạnh và vui vẻ lớn lên."

"Hy vọng An An sẽ trở thành một người vui vẻ."

"Hy vọng An An luôn vô tư vô lự, tự do tự tại*."

[*Không buồn lo, thoải mái, tự do]

"Hy vọng An An sẽ gặp được một người con trai biết cưng chiều yêu con."

Những nguyện vọng này đều là mong ước đơn giản mà người mẹ muốn dành cho con gái.

"Tôi nghĩ mẹ cô như vậy chắc chắn sẽ không tùy tiện gả cô như thế đâu, có lẽ năm đó chỉ là câu nói đùa." Tư Vũ nói xong mới thấy An Tầm cúi đầu mãi chẳng buồn ngẩng đầu lên, anh hiểu ra cười bảo, "Cần tôi tránh đi không?"

An Tầm cúi đầu giơ một ngón trỏ ra ý bảo anh xoay người, Tư Vũ ngoan ngoãn xoay người lại, còn chưa dừng lại đã nghe người sau lưng nói tiếp, "Được rồi."

Tư Vũ kinh ngạc quay đầu lại, thấy cô đang mỉm cười nhìn anh, không còn chút cảm giác xúc động nào, Tư Vũ xoay người lại, "Vừa rồi cô lấy cái gì lau nước mắt đấy?"

Một tay An Tầm cầm lấy ống tay áo rủ xuống bên hông, quơ quơ về phía anh, cười gian trá.

Anh biết là vậy mà.

"Chuyện tôi nói trong điện thoại anh nghe được không ít nhỉ." An Tầm đột nhiên hỏi anh.

"Bởi vì lúc ấy tôi đang ngồi trong phòng khách." Ý là anh đã nghe được từ đầu đến cuối.

Hơn nửa đêm không ngủ lại ngồi trong phòng khách, An Tầm nhìn anh kỳ lạ, "Mất ngủ hay mộng du thế?"

"Nói chuyện phiếm với anh tôi." Tư Vũ giải thích, "Lúc chuẩn bị quay về thì thấy cô đi xuống, nhìn cô không mặc quần nên sợ cô lúng túng mới không lên tiếng chào hỏi."

"... Có mặc."

"Cũng như không."

"..."

Cách cây đại thụ đó không xa là đường sông, chiếc bè trúc còn dừng bên cạnh bờ chờ An Tầm, Tư Vũ và An Tầm cùng nhau ngồi lên bè trúc trở về, còn Đại Xuyên và Thanh Thanh cũng đang ở nhà hàng vườn cây an ủi Triệu Tĩnh Nhã.

Mặc dù khi quay lại Triệu Tĩnh Nhã chẳng nói năng câu nào, nhưng nhìn vành mắt sưng đỏ đó họ cũng đoán được ít nhiều, còn chưa kịp an ủi vài câu thì Tư Vũ và An Tầm đã đồng thời đi tới.

Đại Xuyên thấy hai người cùng về thì ngạc nhiên nói, "Ồ, sao hai người lại quay về cùng nhau thế?"

Triệu Tĩnh Nhã nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đó đầy vẻ ai oán, hơn nữa không chỉ riêng Tư Vũ, ai oán này cũng bởi vì An Tầm.

"Gặp phải." Tư Vũ lời ít ý nhiều, lúc nói chuyện anh cũng nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Nhã, vẻ mặt thản nhiên không gợn sóng.

"Chao ôi ôi ôi ôi, Tư Vũ tiên sinh à, tiên nữ muội muội thế này là sao vậy? Áo cậu đâu, quần cô ấy đâu?" Đại Xuyên phát hiện ra điểm không ổn giữa hai người, ánh mắt mờ ám nhìn hai người một lượt từ trên xuống dưới.

Nghe Đại Xuyên nói vậy, vành mắt của Triệu Tĩnh Nhã lại ầng ậng nước thêm lần nữa, nhìn vô cùng đáng thương, Thanh Thanh thấy thế thì nhỏ giọng hỏi, "Hai người họ xảy ra chuyện gì à? Không phải từ lúc nãy cậu đã ở cạnh bên Tư Vũ rồi sao?"

Triệu Tĩnh Nhã lắc đầu, cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn xuống đất, không nói được câu nào.  

Đinh Nam Ti Vũ - Địch QuaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ