Chương 4: ESCALUS

66 2 3
                                    


"ĐAU QUÁ!!!". Tiếng hét thất thanh phát ra từ một con hẻm nhỏ của thành phố Verona vào lúc 7h tối.

- Cô không thể làm nhẹ hơn được à? – Tiếng nói này là của một vị được gọi là Hoàng tử đang được Violet rửa những vết thương bằng nước muối.

- Tôi đã làm nhẹ lắm rồi đấy, mà công nhận bị đâm như thế này người bình thường thì đã ngủm củ tỏi lâu rồi, mạng của anh cũng lì thật đấy! – Violet vừa nói vừa lấy thuốc giảm đau vốc vào mồm vị Hoàng tử cằn nhằn. Cô lấy chai nước Lavie ra, cho Hoàng tử uống ngụm nước. Bỗng, vị Hoàng tử giãy nảy lên: "Cô cho ta uống cái gì vậy?", vừa nói vừa cố nhổ ra khỏi miệng

- Anh đừng có mà nhổ, thuốc giảm đau đấy, uống vào không đau nữa đâu, anh cứ đợi một lúc là thấy ngay! – Violet vừa nói, vừa cố gắng lấy kim chỉ khâu vết thương và ấn bông băng thật chặt vào miệng vết thương không cho máu chảy ra.

- Ôi Chúa ơi! Không còn đau nữa, thuốc của cô thần kì thật! – Hoàng tử hớn hở nói – Mà quên không giới thiệu với cô, ta là Hoàng tử của thành Verona này, ta tên là Escalus, xin hỏi cô tên gì, tiểu thư nhà ai, sao đêm hôm khuya khoắt lại ra đường mà không có gia nhân đi theo, mà sao cô lại đánh bại được mấy tên áo đen kia tài thế, cái vật phát sáng như mặt trăng mà cô cầm trên tay là cái gì vậy, với cả cái hộp màu đen to lù lù kia là cái gì mà lôi từ trong ra toàn bảo bối thần kì vậy..bla...bla... Tên hoàng tử Escalus làm một tràng dài khiến Violet hoa hết cả đầu óc. Thật đúng là một vị hoàng tử lắm mồm. "Khoan đã, anh ta nói anh ta tên Escalus, lẽ nào mình xuyên về nước Ý ở thế kỉ XIV, vậy là Romeo và Juliet, hai người họ..." Thấy Violet tự nhiên bất động thì Escalus hét: "Này, này, NÀY...". Tiếng hét của Escalus kéo Vi ra khỏi dòng suy nghĩ của cô.

- Cô sao thế, sao lại đần thối ra thế kia?

- Tôi không sao mà anh tài thật, bị đau thế này mà hỏi lắm thế nhỉ? Tôi tên Violet –Violet trả lời Escalus – Xong rồi đấy, anh thấy thế nào?

- Oa, cô làm nhanh thế, cảm ơn nhiều, Violet!

"Escalus, bây giờ anh nằm yên cho tôi, đừng động đậy không miệng vết thương lại hở thì khổ lắm, biết chưa?" – Violet thở dài, hai bàn tay của cô bây giờ toàn máu là máu. Cô mở vali, lấy bịch khăn ướt lau đi những vết máu trên tay, Escalus nằm im chằm chằm nhìn cô gái vừa cứu mình khỏi lưỡi hái của thần chết, bây giờ Escalus mới nhìn kĩ cô gái này qua ánh trăng mờ ảo, vì sợ hết pin nên Violet tắt iPhoné đi rồi nên không có ánh sáng công nghệ nữa, chỉ còn ánh trăng của tự nhiên thôi. Escalus nhìn, chỉ thấy được màu mắt và tóc không thấy được khuôn mặt cô gái này, mắt xanh lá, tóc đen, rất đặc biệt. Violet mải lau đi những vết máu mà không biết tên hoàng tử lắm mồm Escalus đang nhìn mình chằm chằm như thể sinh vật lạ. Bỗng, Escalus lên tiếng: "Violet, cô thật sự rất kì lạ". Vi thấy Escalus bỗng dưng lên tiếng nói mình, không biết khen hay chê mình nữa thì Violet chỉ biết cười trừ. Cô khá tò mò với cái túi đồ nhỏ mà Escalus cứ giữ khư khư trong lòng không chịu buông, cô nghĩ chắc là vật gì đó quan trọng lắm.

ROMEO và VIOLETNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ