Một tháng học cùng em.
Em xem tôi như không khí. Em chẳng bảo lý do gì. Em càng lạnh nhạt với tôi.
Em khiến tôi khó chịu. Có những lúc tôi không kiềm nổi bản thân mà nắm tay lôi em ra sau trường hỏi:
-Lý do
-Không có
-Sao lạnh nhạt
-Vẫn bình thường
- Bà có biết tui phải khó khăn lắm mới được học cùng bà không hả- Tôi như hét lên
-Không mượn. Buông ra. Vào học rồi
- Đến khi nào bà mới quên được Phong đây.
Em giật mình nhìn tôi rồi cười nhẹ
- Có những lúc đã quên được lại chợt giật mình tỉnh lại khi biết mình quên mất họ và phải tiếp tục phải nhớ đến.
Rồi em quay lưng bước đi.
Thật sự, tôi thua Phong chỗ nào?
BẠN ĐANG ĐỌC
Hạnh Phúc Của Tôi Gói Gọn Là Em
Historia CortaSẽ buồn Sẽ Khóc Sẽ Cố Quên NHƯNG Hạnh Phúc Của Tôi Là Em...