Bạch Hiền thật không còn nước mắt để khóc cho Xán Liệt như trước đây nữa , cũng không muốn quan tâm đến hắn . Cậu luôn cố tránh mặt hắn để khỏi nhìn thấy bản mặt đáng ghét đã in hằn vào tâm khảm , nhiều khi chạm mặt hắn mà tim nhói lên đau đớn.Bạch Hiền chuyên tâm cho việc học hơn , quyết đóng cửa trái tim mình lại rồi vứt chìa khoá đi ở một nơi xa xăm nào đó . Trái tim bị tổn thương thì cũng giống như tấm gương bị vỡ , không thể hàn gắn lại được , cảm xúc cứ lạnh dần , lạnh dần .
Dạo này Bạch Hiền cứ hay bị buồn nôn , chóng mặt , ăn một chút là ói ra . Theo lời Lộc Hàm nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng vẫn thấy không đỡ . Tần suất ói mửa cứ tăng lên khiến cậu có chút nghi ngờ sau lần phát sinh quan hệ với Phác Xán Liệt đành xấu hổ mua que thử thai về .
2 vạch ! Bạch Hiền nhìn trân trân que thử thai , khóc không ra nước mắt nữa . Tại sao lại có thai ngay giữa lúc này . Thôi chết rồi , nếu bác trai bác gái biết được sẽ to chuyện lắm .
Trong tâm trạng hoảng loạn cậu bỏ que thử thai ở đó mà chạy vào phòng gọi điện thoại ngay cho Lộc Hàm . Vừa đúng lúc Xán Liệt đi vào nhà tắm rửa mặt , phát hiện cái que ở bồn rửa mặt . Đúng 2 vạch ! Ắt hẳn đã có thai nhưng mẹ thì còn đi công tác , mấy ngày nữa mới về cơ mà .
Có lẽ nào là......Bạch Hiền?
Hắn đi đến nép ngoài cửa phòng cậu , nghe rõ mồn một tiếng nức nở qua điện thoại của Bạch Hiền
" Bạch Hiền a~ Sau lần hắn cưỡng hiếp mình ................Mình đã có thai rồi . Làm sao đây? "
Xán Liệt giật mình , trong đầu hoảng loạn . Không do dự nữa mà mở cửa lao thẳng vào phòng cậu , trên tay còn cầm cái que thử thai.
" Cậu ....."
" Trả cho tôi " Bạch Hiền mắt mở to cố giằng lấy vật đó ở tay hắn nhưng hắn cao hơn nên chỉ có thể nhún.
" Không được "
" Anh nói gì ?"
" Chuyện này tuyệt đối không được ! Mau đi phá cái thai này đi "
Bạch Hiền nhìn hắn trân trân , ngữ khí thất kinh :
" Anh vừa nói cái gì ? Sao anh có thể bảo tôi làm thế "
" Tôi và cậu tuyệt đối không thể có con được " Hắn kiên định nhìn cậu
" Nhưng đứa bé này là con anh . Tại sao anh có thể nhẫn tâm làm vậy ?"
" Nếu để bố mẹ tôi biết được chuyện này , nhất định không chỉ tôi mà cậu còn bị đuổi khỏi nhà , tôi còn cả tương lai phía trước , không thể vì đứa con này mà mất tất cả . Mau đi bỏ đứa bé , nhanh còn kịp " Hắn nhất quyết kéo Bạch Hiền ra cửa.
Cậu có thể nghe rõ mồn một tiếng vụn nát của lòng mình , đến mức này cậu cố vùng vẫy , gào lên :
" Anh độc ác đến vậy sao ? Anh sợ nó sau này sẽ chiếm lấy tài sản thừa kế của anh sao ? Tôi không phá , nó là con tôi . Anh không cần nó nhưng tôi cần nó "
" Không được . Đây chỉ là một tai nạn của tôi và cậu "
" Tai nạn ? Ha hả ! Chính anh bắt ép tôi phải làm thế . Tôi không quan tâm là tai nạn hay gì hết . Con tôi đã có trên đời , anh không được tước đoạt quyền sống của nó "
![](https://img.wattpad.com/cover/84076341-288-k600212.jpg)