Chương 6

1.5K 25 0
                                    

Vinh Hưởng thấy hốc mắt của cô đỏ lên, bóng râm của lá cây đung đưa ở trên khuôn mặt cô. Diễn cảm trên mặt anh không kiềm hãm được mà dịu xuống, ngón tay êm ái vuốt ve tóc của cô, "Đứa ngốc, ai không tâm em?"

"Vậy tại sao mấy ngày nay anh đều không để ý đến em?"

Vinh Nhung cảm giác mình rất uất ức, chưa từng bị uất ức như vậy. Trước mặt Tống Hải Thanh chịu bao nhiêu oan uổng, hoặc là bị Tống Hải Phong bắt nạt, hoặc là lúc đi làm bị người ta đối xử lạnh nhạt, đều chưa từng khiến cô khó chịu như vậy. Duy nhất chỉ có đối với anh là cô dám làm nũng, ăn vạ. Chiếm lấy anh không cho anh vứt bỏ mình. Duy nhất chỉ có đối với anh là cô không có bất kỳ năng lực nào che giấu cảm xúc nào của mình. Bởi vì nếu là cô, mọi thứ anh đều tiếp nhận.

Đối mặt với sự chất vấn của cô, Vinh Hưởng bỗng nhiên á khẩu không trả lời được. Anh cũng không hiểu ngày đó mình phát cáu vì cái gì, chỉ là anh không thích nhìn thấy Vinh Nhung cũng giống như mấy cô gái khác đều lộ ra vẻ si mê với Chu Tư Thành. Vinh Nhung không giống với những cô gái khác, từ nhỏ trong mắt của cô cũng chỉ có anh. Chính vì anh cảm thấy kinh ngạc với loại bá đạo và ham muốn chiếm giữ toát ra không có lý do của mình, cho nên anh mới cảm thấy buồn phiền. Vinh Nhung không phải là món đồ chơi, anh dựa vào cái gì mà ngang ngược hi vọng cô đều thuận theo ý mình như vậy? Bá đạo không nói lý như vậy, điều này anh cũng rất ghét.

"Ai không để ý đến em, rõ ràng là do em không để ý tới anh." Vinh Hưởng tự nhiên lại lộ ra vẻ mặt tỉnh bơ phớt lờ trả đũa, loại chuyện 'ác nhân cáo trạng trước' như vậy anh đã sớm thuần thục, từ nhỏ Vinh Nhung ở cùng một chỗ với anh cũng chỉ có phần thua thiệt.

Quả nhiên, miệng Vinh Nhung mở rộng, nửa ngày cũng không nói ra một chữ .

Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ này của cô, ấm ức của hai ngày qua lặp tức biến mất trong nháy mắt. Trong mắt hiện lên ý cười, "Tại sao sắc mặt khó coi như vậy, không thoải mái sao?"

"...." Khuôn mặt của Vinh Nhung nóng lên, vội vàng cúi đầu. Chuyện như vậy cần phải nói thế nào?

Vinh Hưởng nhìn cô rũ mắt xuống không nói lời nào, anh liền cúi người xuống gần cô hơn, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, bá đạo vặn đầu của cô qua nhìn mình, "Anh hỏi sao em không nói...." Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy cô chịu đựng cắn chặt môi. Khoảng cách gần như thế, ngay cả mồ hôi ở trên thái dương cũng được anh nhìn thấy rất rõ ràng.

Vinh Nhung ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lên nhìn anh, đôi môi đỏ tươi bị cắn đến có chút trắng bệch.

Vinh Hưởng ở rất gần cô, thậm chí có thể nhìn thấy rõ chính mình trong con ngươi ngây ngốc sẫm màu kia, anh không chịu nổi mà lui về phía sau một bước, "Em....Rốt cuộc khó chịu ở chỗ nào?"

"Bụng." Bụng Vinh Nhung đã ít đau hơn nên cũng không còn dè dặt nữa.

Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ của cô thì hiểu ra mấy phần, thở phào nhẹ nhõm, "Ở đây chờ anh." . Nói xong anh chạy đến phòng y tế trong trường. Vinh Nhung nhìn bóng dáng cao lớn của anh từ từ biến mất ở tầm mắt, trong lòng trở nên ấm áp.

Giai Thoại Anh Và Em - Phong Tử Tam TamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ