CHƯƠNG 8.2

2.7K 72 0
                                    

Quán cà phê K.O không nằm ngay trung tâm thành phố, mà lại ẩn mình sâu trong một con hẻm nhỏ không mấy hút mắt, nên việc nơi này chỉ lác đác vài ba mống khách cũng là điều hiển nhiên.

Thiên Anh cùng Tinh Thần chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ, ngay tầng trệt để tiện việc gọi món. Thiên Anh lại chẳng muốn trò chuyện cùng Tinh Thần quá lâu nên cũng không mấy chú trọng hình thức. Cô gọi bừa một tách cà phê đắng đúng theo sở thích, sau đó quay sang phía Tinh Thần, ánh nhìn không mấy hân hoan:

- Có gì nói lẹ đi. 

Tinh Thần khẽ mím môi, cảm thấy con người trước mắt thật sự quá tàn nhẫn trong thái độ, quá lạnh nhạt trong lời nói, khiến lòng cô càng thêm đau. 

- Anh có thể nói chuyện bình thường với tớ như lúc trước không? Anh cứ cau có thế này, tớ thật khó chịu.

Thiên Anh nhâm nhi ít cà phê, cái ngẩng mặt nhìn lên cũng chẳng có.

- Cô suýt tí nữa là hại đời của Tuyền Hinh, muốn tôi đối xử với cô như lúc trước? - Thiên Anh nhếch mép một cái. - Khó đấy!

- Nhưng mà... Tư Trần bảo, Anh và cô ta chỉ là bạn bè bình thường, Anh có cần phải khẩn trương như vậy không? Dù gì chuyện cũng qua rồi...

Thiên Anh đột nhiên đặt mạnh chiếc tách xuống bàn. Tiếng thủy tinh va chạm, kéo theo cả một vài giọt cà phê đen từ trong tách văng lên tung toé, rồi vỡ tan trong không trung.

- Chuyện qua rồi? Qua rồi thì quên được sao? Cô nói chuyện sao mà... một chút hối lỗi cũng chẳng có vậy?

Tinh Thần khẽ cúi mặt, thở hắt ra một hơi nhẹ nhàng.

- Thôi được rồi. Dù sao cũng biết tớ không sánh được bằng Tuyền Hinh. 

- Tất nhiên, một cọng lông cũng chẳng bằng.

- .......

Nhận thấy mình hơi lỡ lời, Thiên Anh ngay lập tức liền sửa lại:

- Dù gì cô cũng chẳng bằng một góc của Tuyền Hinh. Mà có chuyện gì cần nói? Nói mau đi.

Tinh Thần khẽ hướng mắt ra khung cửa sổ, chầm chậm buông lời:

- Ngoài chuyện tớ muốn nói lời tạm biệt. Còn một chuyện tớ muốn nhắc nhở Anh.

Thiên Anh đang lơ đễnh bỗng nhiên chuyển sang cái nhìn chăm chú hơn:

- Chuyện gì?

- Hôm qua có một người đến tìm tớ. Lúc đầu cũng chẳng biết là ai, nhưng sau đó Tư Trần có nói đó là bạn của Anh, tên Hàn Hàn.

- Hàn Hàn? - Tách cà phê trên tay Thiên Anh ngay lập tức được đặt xuống.

Không giấu nổi vẻ tò mò, Thiên Anh hỏi ngay sau đó.

- Hàn Hàn đến tìm cô có chuyện gì? Mắng nhiết cô chuyện đã khiến Tuyền Hinh sợ hãi?

Tinh Thần lắc nhẹ mái đầu.

- Lúc đầu thì cũng có mắng mỏ tớ vài câu. Nhưng cả buổi trò chuyện sau đó chỉ toàn hỏi về Anh thôi.

Thiên Anh suýt tí nữa là mắc nghẹn, liền tròn mắt hỏi thêm:

(Truyện Les) TÔI CẦN BỜ VAI, CẬU CẦN MỘT CÁNH TAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ