Chương 25: Buổi chiều ấm áp

420 6 0
                                    

Chương 25: Buổi chiều ấm áp


Bởi bữa "đại tiệc lẩu" lúc trưa Sunny thật sựgọi rất nhiều, cho dù một mình cô bé giải quyết hơn phân nửa, Tiffany cùng Hyoyeongiải quyết một nửa còn lại, nhưng Tiffany vẫn no căng bụng.

Hyoyeon có thói quen ăn lẩu nhất định phải uốngrượu, vì thế ba cô gái vừa ăn vừa uống, khi ăn xong thì mỗi người cũng đã uốngkhông ít, cuối cùng vẫn là Hyoyeon gọi ba cô đến lái xe đưa mọi người về nhà.

Khi Tiffany về đến nhà thì đã hơn hai giờ chiều,Taeyeon vẫn chưa về. Trước lúc cô ra ngoài đã nhắn tin cho anh, đến bây giờ anhvẫn chưa hồi âm, không biết có nhận được hay không.

Cảm thấy trên người vẫn còn lưu lại mùi lẩu trộnlẫn với mùi rượu, đầu Tiffany hơi choáng váng, lảo đảo đi vào phòng tắm.

Tắm rửa thoải mái xong, mùi lẩu đã biến mất, nhưngmùi rượu vẫn không bay đi. Cảm giác người càng lúc càng say, Tiffany tiện tayquấn chiếc khăn bông to lên người rồi bước ra khỏi phòng tắm, thầm nghĩ chắc uốngtrà sẽ làm bớt đi cảm giác chuếnh choáng, liền đích thân pha một ly trà xanh đậmđặc.

Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, không biết cóphải vì đã uống rượu hay không mà ý thức dường như đã rời khỏi lý trí, Tiffanyđột nhiên rất muốn gặp Taeyeon ngay lập tức, rất muốn anh ở đây im lặng ôm chặtlấy cô.

Ngồi ngơ ngẩn trên sô-pha một lúc, Tiffany gầnnhư không ý thức được hành động của mình, tay cầm lấy điện thoại bấm ngay số điệnthoại quen thuộc nhất. Tuy cô biết chắc lúc này anh đang bận việc xã giao, nhưngcô vẫn rất muốn nghe giọng nói trầm thấp của anh dù chỉ một lát.

Điện thoại vang lên vài tiếng đã được đốiphương nhận máy, ngay sau đó, Tiffany nghe được giọng nói êm tai như trong tưởngtượng vang lên ở đầu bên kia. Anh dùng giọng điệu vô cùng thân thiết nói, "Fany,là anh."

Trong lòng ấm áp, khóe miệng Tiffany nở nụ cườithật hạnh phúc, giọng nói đượm mùi rượu cất lên: "Tae, có thấy tin nhắn của emkhông? Vừa rồi em và Hyoyeon ra ngoài ăn cơm, giờ đã về nhà rồi."

"Ừ, có nhận được, không phải em uống rượu đấychứ?" Nghe được giọng điệu khác thường của cô, Taeyeon cười khẽ hỏi.

"Đúng vậy, em uống không ít, vừa tắm rửa qua, đầuvẫn còn choáng váng." Tiffany nhỏ giọng nũng nịu.

Nghe thanh âm kéo dài mềm mại của cô, tay cầmdi động của Taeyeon hơi run lên, cảm thấy bên tai cũng đang run lên, anh quaysang nhìn thoáng qua những người đang ngồi xung quanh, khẽ gật đầu xin lỗi mọingười rồi cất lời: "Các vị cứ tiếp tục, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại."

Đi đến một góc ít người, Taeyeon mới chuyêntâm nói chuyện điện thoại với cô gái nhỏ đầu bên kia, "Sao lại uống nhiều như vậy?Sớm muộn gì cô nàng Hyoyeon kia cũng sẽ làm hư em thôi."

Tiffany cúi đầu cười cười, "Tụi em ăn lẩu rấtcay rồi uống rượu rất ngon, không ngờ lại uống nhiều như vậy."

"Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một lát đi."

"Không ngủ được, nhớ anh." Tiffany mang theo cảmgiác say chuếnh choáng, cách nói chuyện rõ ràng là lớn mật hơn so với bình thường.

Nghe cô nói trắng ra như vậy, Taeyeon cũngkhông nhịn được nở nụ cười, nhẹ giọng trêu chọc cô: "Nhớ thế nào?"

"Rất nhớ, rất rất nhớ." Hơi ấm trong phòngkhách bốc lên cùng với hơi nóng sau khi uống rượu làm cho Tiffany không thểkhông nới lỏng khăn tắm ra một ít, "Muốn gặp anh ngay lập tức." Nếu đã dám gọiđiện thoại thì nói một hai câu bốc đồng cũng đâu là gì.

Cô gái nhỏ làm nũng khiến cho Taeyeon rấtthích thú. Anh thầm nghĩ về sau nếu thỉnh thoảng để cô uống chút rượu, hiệu quảchắc sẽ rất thú vị, "Em ngoan ngoãn đi ngủ, tỉnh ngủ là có thể gặp anh."

"Được rồi, anh đi làm việc đi... A..." Tiffany cònchưa nói xong, lại đột nhiên kêu nhỏ một tiếng.

Thanh âm mặc dù thấp, nhưng Taeyeon vẫn ngheđược: "Sao vậy?"

Tiffany thẹn thùng lắc đầu, một tay cầm di động,tay kia luống cuống chỉnh lại khăn tắm. Vừa rồi vì đã thả lỏng khăn tắm mộtchút, cho nên khi cô có động tác hơi mạnh, khăn tắm liền nhanh chóng tuột đến tậnthắt lưng, lộ ra phần lớn da thịt trắng hồng cùng với hai quả đào căng tròn trướcngực.

Nghe Taeyeon hỏi như vậy, cô cũng rất tự nhiênđáp: "Không có gì, khăn tắm vây quanh người bị rớt."

Tiffany chưa nghe thấy bên kia trả lời lại, đãbất giác phát hiện câu nói vừa rồi của mình có bao nhiêu ám muội. Mặt cô đỏ ửnglên như quả cà chua.

"Em tắm xong mà không mặc quần áo?" Taeyeon cảmthấy lúc này sự tự chủ của mình đang phải trải qua thử thách rất lớn.

Tiffany đỏ mặt, gật gật đầu, lại nhớ ra haingười đang nói qua điện thoại, anh sao có thể nhìn thấy động tác của cô. Vì thếcô ngoan ngoãn trả lời: "Em có quấn khăn tắm mà."

Kim tổng chợt nhận ra rằng đứng ở nơi này nóivề vấn đề này chỉ có tự mình hại mình mà thôi. Phải biết rằng lực sát thương củaviệc nửa che nửa hở so với khỏa thân là mạnh hơn rất nhiều, anh giống như đangnhóm lửa tự thiêu mình, nuốt nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng: "Trời lạnh, mautìm quần áo mặc vào."

"Nhưng mà em nóng..." Cô gái nhỏ ở đầu bên kiakhông ngượng ngùng tiếp tục nũng nịu.

Taeyeon im lặng một lúc.

"Kim tổng, bọn họ đang gọi cậu." Đang lúc Taeyeoncầm di động ngẩn người trước bức tường thì có người ở phía sau gọi anh.

Quay lại, Yuri cao lớn một tay cầm ly rượu, dựavào vách tường, vẻ mặt cười mà tựa như không cười nhìn anh.

"Biết rồi." Cúp điện thoại, Taeyeon ỉu xìu liếcnhìn hắn.

Đang định đi vào phòng họp, chợt nghe Yurinói: "Cậu thật ra rất thương cô gái của cậu, nếu đã như vậy tại sao lại giấu diếmmối quan hệ?"

"Việc này không cần cậu quan tâm."

"Mình đương nhiên không quan tâm, có thể cóngười cảm thấy quan tâm thôi." Yuri chợt lỡ miệng nói.

Taeyeon đương nhiên biết Yuri nói "có người"là ám chỉ ai, anh nhíu mày, dừng bước, trầm ngâm nhìn Yuri một lúc, đột nhiêncong miệng nở nụ cười, "Yuri, cậu đối phó những người bên trong hộ mình nhé, mìnhđi trước đây."

Yuri giật nảy mình trước thái độ thình lìnhxoay chuyển của Taeyeon, nhìn anh quay người đi sang hướng khác, bèn vội vàngkéo lấy cánh tay anh, "Ê, cậu đừng ác như vậy chứ, một mình mình làm sao đốiphó được với những người trong đó."

Taeyeon lạnh lùng cười, chậm rãi rút tay về, "Cậubảo mánh khóe của cậu cao tay lắm mà, vậy chứng minh cho mình xem." Nói xong, anhkhông thèm quay đầu lại, bước thẳng ra ngoài.

Để lại Yuri đứng lặng tại chỗ, liên tục cườikhổ, thầm nghĩ người nhà họ Kim đúng là đều khó chơi, mà anh lại bị kẹp giữahai bên, quả thực là khổ không nói hết.

Tiffany cúp điện thoại, tựa vào sô-pha bưngtách trà uống. Không biết vì sao tuy cô cảm thấy đầu choáng váng, nhưng lạikhông muốn vào phòng ngủ, mà lười biếng nằm ườn trên sô-pha.

Ánh mắt đảo quanh phòng, đột nhiên nhìn thấy dướibàn trà có cái rổ nhỏ đựng đồ linh tinh, bên trong có mấy bình sơn móng tay. Vìthế cô chợt nổi hứng, nhảy ra khỏi sô-pha, ngồi xuống thảm chọn một lọ sơn móngtay màu tím, bắt đầu tô điểm cho bàn chân.

Khi Taeyeon dùng chìa khóa mở cửa đi vào, mộthình ảnh rơi ngay vào mắt khiến cho tim anh suýt nữa ngừng đập: Cô bé của anhquấn khăn tắm quanh người, ngồi trên thảm sơn móng tay...

Mái tóc dài lượn sóng được cô dùng cái kẹp nhẹnhàng cố định ở phía sau đầu, vài sợi bướng bỉnh vương trên cái cổ trơn bóng vàtrên vai cô. Một chiếc khăn tắm màu lam quấn quanh người, hai phần ba quả đào đầyđặn đã lộ ra bên ngoài, hơn nữa chiếc khăn tắm lại khá "thiếu vải", làm cho khicô co chân, một hình ảnh mờ ám hiện ra khiến không khí trở nên ám muội.

Nhìn cảnh tượng như vậy, cho dù không say, Taeyeoncũng vẫn cảm thấy chuếnh choáng. Cô bé này, rõ ràng là tiểu yêu tinh ông trờiphái xuống giày vò anh!

Nhanh chóng cởi giày, Taeyeon bước nhẹ nhàngđi đến bên người cô.

Tiffany không biết là do tác dụng của cồn haybởi vì đang mê mẩn tô vẽ mà khi Taeyeon ngồi xuống trước mặt cô, cô mới ngốc ngếchphát hiện anh vừa nói chuyện điện thoại cùng cô, mà giờ lại đang ở trước mặt cô,sao có thể nhanh như vậy? Chẳng lẽ là cô uống rượu nhiều, xuất hiện ảo giác?

"Sao anh đã về rồi?"

Trong lúc sững sờ, cô chỉ nghe thấy anh dịudàng nói: "Anh giúp em."

Sau đó, Taeyeon cầm lấy bình nhỏ trong tay Tiffany,ôm lấy một cái chân của cô, đặt lên đùi mình, rồi cầm chiếc chổi quét, giúp côsơn móng chân. Có điều khi ánh mắt ngẫu nhiên rơi xuống chỗ giữa hai chân thì độngtác trên tay anh lại tạm ngưng một chút.

Tiffany ngơ ngác nhìn khuôn mặt khôi ngô củaanh, sau đó nhanh chóng sa vào động tác thâm tình của anh, tâm trạng ngọt ngàolại như cỏ dại lan tràn.

Một lúc sau, cuối cùng Taeyeon cũng tô điểmxong cho bàn chân của cô, anh nâng chân cô lên cẩn thận quan sát, vừa lòng gậtgù, ánh mắt lập tức quay sang cô, nhẹ nhàng nói: "Rất đẹp."

Tiffany phục hồi tinh thần, mới phát hiện bảnthân đang ngồi trước mặt anh với một tư thế cực kỳ mờ ám, hơn nữa quanh thân chỉquấn độc một cái khăn tắm, cô lập tức nhớ lại cú điện thoại vừa rồi, chính mìnhđã nói nhớ anh. Liên tiếp hồi tưởng lại, Tiffany cảm thấy đầu càng thêm choángváng nóng rực lên.

Chất cồn còn đang quấy phá trong cơ thể, lúcnày Tiffany không còn e lệ như bình thường, đối mặt với anh dũng khí cũng tăngthêm vài phần. Tiếp theo Tiffany nghe thấy giọng nói mang theo chút khiêu khíchcủa bản thân mình: "Ai đẹp chứ? Sơn móng chân đẹp hay là em đẹp?"

Sự khiêu khích đột ngột của cô quả thật làmcho Taeyeon kinh ngạc, có điều cô gái nhỏ tình cờ làm loạn vẫn khiến cho anh rấtvừa lòng. Xem ra rượu cũng không có hại cho lắm.

Anh bèn buông chân cô ra, hôn lên đôi môi đỏ mọngcủa cô, cười đáp, "Em đẹp làm cho anh không thở nổi."

Taeyeon cảm thấy sự tự chủ của mình xem ra làkhông tệ. Nếu vừa rồi khi bước vào cửa, anh mà thiếu tự chủ thì đã đổ gục ngaylập tức rồi, chắc chắn không thể chờ đến bây giờ. Có điều được nhìn thấy bộdáng hiếm hoi của cô, Taeyeon cảm thấy sự nhẫn nại vừa rồi rất có ý nghĩa.

Tuy rằng anh rất thích bộ dáng như chim nhỏnép vào người lúc bình thường của Tiffany, nhưng anh cũng yêu sự chủ động tronggiờ khắc này của cô. Đàn ông, quả nhiên là giống loài ưa chuộng sự kích thíchthú tính.

Lời khen của Taeyeon làm cho nụ cười Tiffanycàng thêm quyến rũ, cô lập tức đứng dậy ngồi lên đùi anh, đôi chân trắng nõn quấnchặt quanh thắt lưng anh, đôi mắt sáng ngập nước nhìn anh chớp chớp: "Nếu đã đẹpnhư vậy thì anh còn chờ gì nữa."

Cô gái nhỏ vừa nói ra lời này, người nào đó rốtcuộc cũng hoàn toàn hóa thú.

Kế tiếp, Taeyeon yêu cô mãnh liệt dâng trào, làmcho cô gái nhỏ khắc sâu trong lòng: Đàn ông không thể khiêu khích lung tung được!

Toàn bộ buổi chiều, hai người đều ma sát ở cácgóc phòng, thể lực Taeyeon quá tốt làm cho Tiffany "bội thực". Bởi vậy đến buổitối, hai người tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài rồi đi ngủ sớm.

Cho đến ngày hôm sau rời giường, khi Tiffanynhớ lại hành vi điên cuồng hôm qua của mình, xấu hổ đến ngay cả giường cũngkhông muốn rời. Cô cuộn mình trong chăn, mặc cho Taeyeon dỗ dành như thế nàocũng không thò đầu ra.

Hành động đáng yêu này làm cho Taeyeon thíchthú không dứt. Tuy miệng an ủi nhưng trong lòng lại đang ngấm ngầm tính toánhôm nào đó sẽ tìm cơ hội cho cô say thêm lần nữa. Tuy nhiên điều kiện tiên quyếtlà vẻ say rượu của cô chỉ có thể ở trong nhà và chỉ có thể để một mình anh hưởngthụ.

Chủ nhật này là ngày vừa vui vẻ lại vừa dằn vặt,bởi sau khi trải qua một tuần đấu tranh tư tưởng, Tiffany rốt cục cũng hạ mộtquyết định quan trọng, cô sẽ đi chụp áp-phích tuyên truyền kia.

Đúng như lời Hyoyeon, nếu đã bị động như vậythì chi bằng nghĩ biện pháp để cho mình trở nên chủ động.

Có câu nói nửa thật nửa giả đùa vui của Taeyeon,hơn nữa có thêm Hyoyeon cổ động, Tiffany cảm thấy nếu mình còn lảng tránh thì sẽrất hèn nhát. Người đàn ông của cô mạnh mẽ như vậy mà mình lại không kiên cườngthì sao có thể sánh vai cùng anh chứ.

Tiffany sinh ra nơi nông thôn xa xôi, tuy rằnglên trung học đã được người nhà đưa đến tỉnh thành học tập, nhưng trong lòng côvẫn có một ít tư tưởng truyền thống ăn sâu bén rễ. Ví như con gái thì nên dịudàng hiền lành, không nên xuất đầu lộ diện quá nhiều. Tư tưởng này tuy đã trảiqua nhiều năm nơi thị thành nhưng cô vẫn không thể vứt bỏ.

Cũng bởi vì có tư tưởng như vậy nên cho dù bềngoài cô có xinh đẹp động lòng người, có nhiều người theo đuổi, nhưng cô vẫn chỉlà một cô gái hồn nhiên luôn trân trọng mối tình đầu, cho đến khi cô gặp gỡ Taeyeonmới trở nên liều lĩnh.

Vì vậy, khi biết cô có thể trở thành nữ nhân vậtchính của áp-phích tuyên truyền, Tiffany không hề mừng rỡ như bao người khác, màlại từ chối không chút do dự. Bởi trong lòng cô luôn cho rằng, sắc đẹp của mìnhchỉ dành cho người đàn ông của mình mà thôi.

Vì đã hạ quyết định, sáng sớm thứ hai cô luôntrong trạng thái ngẩn ngơ, dù Taeyeon đã nói chuyện cùng cô, cô cũng luôn khôngyên lòng, làm cho Taeyeon tưởng thân thể cô không thoải mái, suýt nữa đã cho xechạy đến bệnh viện, muốn cô đi khám sức khỏe toàn thân.

"Em thật sự không sao chứ?" Lúc chỉ còn cáchcông ty hai con đường, Taeyeon dừng xe để Tiffany xuống, vẫn không yên tâm muốnhỏi lại một lần nữa...

Mặc dù Tiffany mặc áo giữ ấm chất liệu xịn, nhưngvừa xuống xe gặp phải cơn gió lạnh, cô vẫn bất giác run lên. Xoa xoa tay rồiđeo găng vào, Tiffany nhìn vào trong xe, môi nở một nụ cười ngọt ngào, "Emkhông sao, đường đông, anh lái xe chậm thôi nhé."

Taeyeon nhìn chóp mũi ửng đỏ của cô, đau lòngthở dài. Rõ ràng có thể ngồi chung đến bãi đỗ xe của công ty, cô lại cố tình muốnxuống xe ở chỗ này.

Tuy nhìn cô hiền lành dễ thương, nhưng lại khiếnanh phải khoanh tay chịu trói. Anh lớn như thế này, chưa có chuyện gì là khôngxuôi chèo mát mái, chỉ có cô mới có thể làm cho anh nhấm nháp mùi vị của "thấtbại".

"Ừ, có chuyện gì thì gọi điện cho anh." Nhớ tớibuổi chiều hôm kia cô nhiệt tình hiếm có, ngoài ra tính tình khăng khăng cố chấpcủa cô, Taeyeon không thể không thừa nhận một lần nữa, cô quả nhiên tiểu yêutinh trên trời phái xuống, hơn nữa là tiểu yêu tinh làm anh mê mẩn điên đảo.

Tiffany đến công ty, nhưng không đến phòng thịtrường, mà đi thẳng vào phòng quan hệ xã hội phụ trách công việc áp-phích. Tuyphòng quan hệ xã hội đã thay đổi trưởng phòng, nhưng trong lòng Tiffany vẫn còntồn tại bóng ma tâm lý với nơi đây. Nếu không phải là có lời quan trọng cần nói,cô thật sự không muốn đến nơi này.

Vì từng có một đoạn thời gian làm việc chung, phầnlớn người của phòng quan hệ xã hội vẫn nhận ra Tiffany. Thấy cô đến, họ hưng phấnvây lấy cô, mồm năm miệng mười tranh nhau lên tiếng.

"Trưởng ban Hwang, cô đã đến, cứ nghĩ là côquên chúng tôi rồi chứ."

"Trưởng ban Hwang, cuối cùng cô cũng đồng ý chụpáp-phích, xem ra công phu theo đuôi của Woodie vẫn rấ hiệu quả..."

"Trưởng ban Hwang, lúc chụp áp-phích, giúp tôihỏi có thể tăng thêm người chụp cùng không nhé, tôi cũng muốn lên hình bìanha..."

"..."

Nơi nào nhiều phụ nữ quả nhiên là nơi nguy hiểm,Tiffany chưa có cơ hội nói chuyện, đã bị một đống nước miếng bao phủ.

"Được rồi, lúc đi làm, mọi người đều tự giácđi." Rốt cục có người mở miệng chặn ngang cơn cuồng phong của các cô, Tiffany cảmkích nhìn sang đối phương – một gương mặt xa lạ, chẳng lẽ đây là trưởng phòngquan hệ xã hội mới?

"Xin chào, Trưởng ban Hwang, tôi là trưởngphòng quan hệ xã hội Seo Joohyun, mời cô đến văn phòng tôi nói chuyện." Đốiphương là một cô gái khôn khéo có năng lực, đối lập với Jessica, tuy không quyếnrũ bằng nhưng lại khôn khéo hơn.

Tiffany gật đầu, theo cô ấy vào văn phòng. Vănphòng này lúc trước được Jessica bố trí rất nữ tính, giờ đã đổi mới hoàn toàn.Toàn bộ văn phòng lấy tông lạnh là chủ đạo, làm cho tâm trạng người ở trong sẽtự giác trở nên nghiêm túc.

"Trưởng ban Hwang, đã lâu không gặp." Bêntrong đã có người vào trước cô, mở miệng chào hỏi.

Tiffany ngẩng đầu, bất ngờ nhìn người đàn ôngngồi trên ghế sô-pha, "Quản lý Kwon?"

Đánh cắp tình yêu - Taeny verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ