Rin giật mình, đẩy Len ra, tay ôm môi hoảng hốt nhìn hắn. Chưa bao giờ có người nào dám cả gan làm vậy với nó cả. Riêng kẻ mặt dày cộm này. Len liếc nhìn nó, khóe môi như nhếch lên, vẽ ra 1 đường cong hoàn mỹ. Thật sự thì hắn rất thích nhìn thấy biểu cảm lúc này của nó. Vô cùng thú vị và đáng yêu. Nhưng chắc là nó không biết thật rồi. Cứ tạm coi là bước tiếp cận đã hoàn thành, chỉ còn đợi kế hoạch mưa dầm thấm lâu mà thôi.
Rin rướn người, ngón tay trỏ mềm mảnh chỉ thẳng vào mặt Len. Gầm gừ vài tiếng, cặp mắt nó trừng trừng nhìn kẻ mặt dày đó, miệng nghiến răng nghiến lợi rủa.
-Nói! Rốt cuộc là sao? Tại sao anh lại làm thế với tôi? Tôi có làm gì sai? Tại sao anh lại tiếp cận tôi? Hừ hừ!!
-Hừ, bộ cô không biết à?
Len bắt chéo chân, nụ cười xuất hiện trên môi trông thật giễu cợt, trêu ngươi. Cơn giận lại bốc sôi ùng ục, vọt lên đỉnh đầu Rin. Tức mình, đập mạnh cả 2 tay xuống, nó tiếp tục nhe ranh múa vuốt, mặt hầm hầm trợn trừng hắn.
-Tôi nhớ tôi hoàn toàn chả làm gì sai. Thế mà anh lại làm thế với tôi. Nói, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi? Tôi xin hoàn trả lại.
Gương mặt hắn đột ngột co giật. Hoàn trả? Thật nực cười. Len vân vê chiếc cằm của mình, cặp mắt long phượng lia qua lia lại trên cơ thể nó. Rốt cuộc hắn muốn gì à? Đơn giản thôi mà nó lại không biết. Nhấp khẽ vài ngụm cà phê đen sóng sánh, hòa lẫn với vị ngọt giản đơn của đường, càng nghĩ đến nó hắn lại cang căm hận.
Tại sao lại không nhớ? Vốn dĩ kí ức ấy đáng ra phải được khôi phục hoàn toàn rồi cơ mà. Không lẽ vị bác sĩ kia phán đoán có sai sót chăng? Len cắn chặt răng, cố nén sự tuyệt vọng đang cồn cào tàn phá lòng hắn bao năm qua, giữ lại vẻ bỡn cợt cợt nhả ngày nào. Đặt tách cà phê xuống, miệng lại nhếch lên đầy ưu tư, hắn lên tiếng lấy lại sự thanh cao kia, mở lời.
-Thế sao cô không nghĩ rằng chính cô là nguyên nhân khiến tôi làm vậy?
-Anh.. Vậy sao anh lại biết được quá nhiều thứ về tôi?
Rin chau mày, ngồi phịch xuống ghế, khẽ xoắn lấy lọn tóc vàng nắng mềm thanh tơ. Chẳng qua chỉ là 2 kẻ xa lạ, rồi gặp nhau, trở thành thầy trò. Sau đó bất đắc dĩ trở thành vợ chồng theo định ước. Sao thế nhỉ? Hình như nó đã quên khuấy đi mất những yếu tố quan trọng.
Quả là... Len mỉm cười, vươn người đến, chộp lấy bàn tay nó. Hơi ấm từ tay hắn truyền sang sưởi ấm tâm hồn Rin. Đúng là hơi ấm của hắn, nhưng sao lại quá đỗi quen thuộc kia chứ. Rin ngấm ngầm lườm hắn nhưng không thể giải đáp thắc mắc của mình. Chỉ thấy nụ cười thanh nhã kia hướng về nó, quá đỗi dịu dàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kagamine Fanfic] Cà phê hay trà
RomanceMỗi 1 chiếc bánh hảo hạng đều được thưởng thức ở mỗi cách khác nhau. Trà và cà phê, 1 trong 2 loại thức uống kèm theo để thưởng thức loại bánh ấy. Nhưng hỏi rằng, bánh mà, làm sao mà biết rằng mình sẽ hợp với ai? Chắc chắn thời gian sẽ cho biết loại...