Chương 1

388 27 0
                                    


Ba xảy ra tai nạn xe cộ.


 Tôi mười lăm tuổi, tôi nghĩ tôi hẳn phải làm được chút gì cho ba, nhưng trên thực tế ngoại trừ chờ đợi đèn đỏ của phòng giải phẫu tắt đi thì cái gì tôi cũng không làm được. 

 Ba đã từng hỏi tôi cái gì là quan trọng nhất, lúc ấy tôi cảm thấy là tiền, ba nói cho tôi biết là sức khỏe, ba nói gì cũng đúng. 

 Nhưng mà tại sao ba lại chảy nhiều máu như vậy , bác sĩ bệnh viện lạnh lùng nói tôi đi đóng tiền giải phẫu trước , ba tôi đã không còn nhiều sức khỏe để chống đỡ nữa. 

 Tôi không có tiền. 

 Bác sĩ nói có lẽ người nhà ba tôi có, hoặc bạn ba sẽ có. 

 Tôi chỉ biết mỗi ba . 

 Bác sĩ cau mày đem điện thoại di dộng của ba ném cho tôi. 

 2026.

 Mật mã điện thoại di động duy nhất mà tôi biết. Ba dạy tôi đầu tiên chính là bốn con số này.

 Trong danh bạ điện thoại chỉ có duy nhất một người . Tôi chỉ có thể gọi cho người đó. 

 Người đàn ông tên Thanh, trên điện thoại di động của ba viết như vậy. Cái chữ này cũng là chữ đầu tiên mà ba dạy cho tôi . 

 Thanh vội vả chạy tới quầy đóng tiền . 

 Hắn có thể biết ba là bởi vì tôi nên không khỏe ,nên ánh mắt nhìn tôi tràn đầy căm ghét. 

 Hắn vóc dáng rất cao, gần như hai thước, đứng ở bên cạnh tôi , áp lực khiến tôi không thở nổi.

 "Cháu là ai ?" Rất kỳ quái tại sao một người hung dữ mà thanh âm lại dễ nghe như vậy 

 "... Phùng Tư Niên ." giọng nói của tôi nhỏ giống như con gái , không có khí khái đàn ông, bởi vì người đàn ông này quá có khí khái đàn ông đi

 Biểu tình trên mặt hắn hòa hoãn không ít.

 "Em ấy kết hôn rồi?" Lại lạnh. 

 " Ừ..." Tôi nghĩ một hồi lại nói, "Nhưng đã ly dị." 

 Hắn cau mày còn muốn hỏi thêm chút gì nữa thì cuộc phẫu thuật của ba kết thúc. Cám ơn trời đất, hắn là cảnh sát phải không? Giống như thẩm vấn phạm nhân vậy, tôi mếu máo 

 Ba được đẩy ra hắn cũng không nhìn người khác nữa , cũng không nói gì. Đến phòng bệnh mà hắn giúp ba chuyển đến . Bác sĩ treo bình nước biển cho ba cũng nhìn hắn chằm chằm. Hắn là bác sĩ sao? 

 "Vương thiếu... anh ấy..." Cô y tá vừa nói mấy chữ liền bị ánh mắt sắc như dao của hắn chặn lại . Bọn họ đồng loạt rời khỏi phòng bệnh . Tôi không nghe rõ, trừ câu "Em ấy mà xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng đều cút đi cho tôi ." Hung hăng dữ tợn , nhưng thật ra cũng là người tốt đi. 

 Ánh đèn trắng của bệnh viện trải khắp phòng bệnh . Mùi thuốc khử trùng khiến tôi ho khan .

 Màu trắng. Màu trắng. Màu trắng. Tất cả đều là màu trắng. Tôi ghét nhất màu trắng , rất dễ bị lấm bẩn 

 Nhưng thiết bị y tếđều rất đầy đủ , hẳn là rất đắt, hắn là phú thương? 

 Sau đó hắn đi vào, đến trước giường bệnh. 

 Tôi hít sâu một hơi, "Đây là ba tôi." Ánh mắt tôi kiên định, tôi giống như nam tử hán nói một câu , " Ba yêu tôi nhất ." 

 Người đàn ông lạnh lùng nhìn sang , tôi bị dọa sợ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

 Ba hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt đối lập với màu tóc đen , môi khô nứt được chụp một cái plastic màu xanh , hình như là giúp ba hô hấp. Cánh tay nhỏ nhắn bên ngoài chăn lộ gân xanh , cắm thật là nhiều ống.

 "Ba... Ba..." Tôi không dám đụng vào ba , hai cái tay cắm chặt gra trải giường, nước mắt lộp bộp rơi xuống. Thanh một mực trợn mắt nhìn tôi, tôi sợ. Nhưng tôi càng đau lòng ba.Ba nhất định rất đau rất đau, tôi không thấy được vết thương không thể thổi thổi cho ba

Thanh thoáng cúi người xuống, đem mặt kề sát bên tai ba , gọi, "Bảo bảo?"


 Bảo bảo? Tôi lần đầu tiên nghe được có người gọi ba như vậy . 

 Tôi có chút không vui, hắn tại sao lại gọi ba như vậy , ba trước kia cũng gọi tôi là bảo bảo, sau đó khi tôi trưởng thành, ba liền không gọi nữa.

 Ba đối với giọng nói của hắn có phản ứng, trên lông mi có ánh nước . Tôi há to miệng, nhưng không phát ra được thanh âm nào. Ba! Ba! Ba nhìn con một chút a! 

 Ba vẫn không mở đôi mắt xinh đẹp ra . 

 Tôi hít mũi sợ mình khóc lên, ba không thích tôi khóc nhè, lặng lẽ liếc Thanh một cái , trên mặt hắn không có hung dữ như đối với tôi khi nãy , mà là bất an giống như khi tôi làm chuyện sai chờ đợi ba trừng phạt vậy . 

 Sau đó hắn đờ đẫn đi về phía cửa.

 "Vương Thanh!" Tôi cả gan gọi hắn lại , "Ba tôi tên là Phùng Kiến Vũ, không cho phép chú gọi ba là bảo bảo."

 Hắn cảm thấy bất ngờ khi tôi gọi tên hắn , hắn cười."Phùng Kiến Vũ chính là bảo bảo của tôi ." Hắn cười lên càng làm cho tôi sợ hãi."Còn nữa, em ấy yêu con , nhưng mà em ấy yêu tôi nhất ."

 Hắn đến tột cùng là ai? !  

"Nếu như lúc ấy "Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ