Hồi ức đại học
Mọi thứ giữa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đều diễn ra một cách tự nhiên.
Mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt có thể ăn cùng một chén cơm,mặc cùng một cái áo sơ mi ,tắm chung dưới một vòi hoa sen. Nhưng thời điểm Vương Thanh phát hiện mình động tâm với Phùng Kiến Vũ là lúc hai người đi bơi .
Phùng Kiến Vũ không biết bơi nhưng hắn không muốn thua Vương Thanh , tuyên bố muốn trò giỏi hơn thầy .
Phùng Kiến Vũ làm từng bước , hữu mô hữu dạng. Bơi lội thật ra rất đơn giản, chủ yếu vẫn là dựa vào ngộ tính cùng tế bào vận động.
"Anh giúp em, em thử nổi ở trên mặt nước, giống như con ếch vậy thu vào, đạp ra , thu vào ."
" Tốt, chính là như vậy, bây giờ anh đi về phía trước, em thử bơi về phía trước ."
"Rất tốt, hai tay từ trong hướng hai bên . Đúng, chính là như vậy. Anh nới lỏng tay, em đừng dừng lại tiếp tục bơi về phía trước ."
Sau khi bơi một đoạn , Phùng Kiến Vũ chợt cảm giác được bắp chân có chút co rút đau đớn Phùng Kiến Vũ kinh hoảng ôm lấy người cách hắn gần nhất.
" Uy..." Vương Thanh vừa há miệng liền bị Phùng Kiến Vũ quấn lấy thật chặt. Trong đầu Vương Thanh "Ông" một tiếng , trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Thân thể Phùng Kiến Vũ cũng không mềm mại như con gái nhưng Vương Thanh chính là khô miệng khô lưỡi, giác quan toàn thân đều bị hắn không ngừng khiêu khích.
Cho dù ngực Phùng Kiến Vũ không có nở nang , nhưng khỏa anh đào vì Phùng Kiến Vũ thở dốc lại như có như không cạ vào ngực Vương Thanh cũng khiến cho lòng Vương Thanh ngứa ngáy khó nhịn.
Lúc Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh thực hiện amazing Chinese cũng thường xuyên treo ở trên người hắn, nhưng mà có vải vóc ngăn trở.
Đáng sợ là Vương Thanh càng nghĩ lại càng nhớ lại cái eo mềm mại cùng cái mông rất vểnh của Phùng Kiến Vũ
Rõ ràng cảm giác được dưới quần bất ổn.
Phùng Kiến Vũ cũng cảm giác không thích hợp , thật nhanh buông Vương Thanh ra. Mất đi chổ dựa , hắn lại chưa có học được kỹ năng ,lần nữa chìm xuống lại vùng vẫy leo lên người Vương Thanh.
Vương Thanh theo bản năng ôm Phùng Kiến Vũ, bàn tay ấm áp ở bên hông truyền hơi nóng tới trên người Phùng Kiến Vũ . Mặt Phùng Kiến Vũ đỏ lên, buông Vương Thanh ra, cứ như vậy, lại chìm tới đáy.