Vương Thanh gặp Kim Nguyệt tự nhiên cũng không có sắc mặt gì tốt, "Đưa ảnh gốc cho tôi."
Kim Nguyệt cười hỏi, " Tôi thật là tò mò, nếu cậu thích cậu ấy như vậy, tại sao còn sợ cái này?" Quơ quơ USB trong tay.
Vương Thanh mắt lạnh quét qua, "Không quan hệ tới cô."
Biểu tình điềm tỉnh nhưng trong lòng rất hoảng sợ . Sợ cái gì? Sợ hắn biết được , lại sợ hắn không biết, càng sợ hắn biết mà làm bộ như không biết.
Kim Nguyệt yêu thích chụp hình. Một ngày nào đó trong lớp tự học buổi tối đúng lúc chụp được ảnh Vương Thanh nhìn lén Phùng Kiến Vũ đang ngủ, cái ánh mắt kia so ánh mắt một đứa con trai nhìn cô gái mà mình yêu thương còn cuồng nhiệt hơn . Kim Nguyệt vốn là muốn cho Vương Thanh thưởng thức kỹ thuật chụp hình của mình , không ngờ phản ứng của Vương Thanh khiến cho nàng rất giật mình.
Kim Nguyệt còn muốn nói gì nữa, nhưng ánh mắt Vương Thanh mang theo sát khí làm cho nàng lạnh sống lưng , không cam lòng đem USB đưa cho Vương Thanh.
Vương Thanh lấy được liền xoay người rời đi.
"Chẳng lẽ cậu yêu đơn phương ?" Kim Nguyệt nhẹ nhàng hỏi những lời này.
Vương Thanh bước chân dừng một chút, lập tức đi ra ngoài.
Khi Vương Thanh trở lại kí túc , Phùng Kiến Vũ đang dựa vào lan can ở mép giường xuất thần.
Lâm Dịch Thần cùng Trần Mục thấy Vương Thanh trở lại, " Cậu chưa mang cơm cho Đại Vũ sao?"
Vương Thanh không đáp một tiếng.
Phùng Kiến Vũ cũng không phản ứng gì.
Lâm Dịch Thần cùng Trần Mục trố mắt nhìn nhau, bỉu môi, đi ra cửa. Phùng Kiến Vũ chưa ăn cơm.
Vương Thanh vô luận làm gì trong đầu chỉ có sáu chữ.
"Đại Vũ, sao em không ăn cơm?" Không nhịn được. Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh , " Anh không tức giận?"
Vương Thanh thở dài, "Anh không có tức giận."
Sắc mặt Phùng Kiến Vũ nghiêm túc lại , "Vương Thanh, anh thích em sao ?" Vương Thanh đối với hắn không giống như với những bằng hữu khác , hắn biết, nhưng cái loại không giống này có phải xuất phát từ yêu thích hay không, hắn phải hỏi rõ.
Vương Thanh ngẩn ra.
Phùng Kiến Vũ không đợi Vương Thanh nói chuyện, "Hôn môi loại chuyện này chỉ có thể làm cùng người yêu , anh suy nghĩ kỹ chưa?"
Vương Thanh lại là ngẩn ra, "Anh... em... em không ngại anh..."
Một người thông minh ở trước mặt ngươi nói lắp, hơn phân nửa là yêu ngươi.
Phùng Kiến Vũ áp đảo Vương Thành, hôn lên môi của hắn. Rất trúc trắc, lại làm cho Vương Thành mê muội
Vương Thanh ôm eo Phùng Kiến Vũ , ngậm đầu lưỡi đinh hương của hắn , dây dưa quấn lấy , lưỡi linh hoạt cũng thăm dò vào trong khoang miệng hắn
![](https://img.wattpad.com/cover/88023258-288-k193260.jpg)