Chương 59 : Tụ tập cùng một chỗ.

559 24 3
                                    

Sáng ngày hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên Park Jiyeon cảm thấy cả người không được thoải mái, dường như có thứ gì đó đang làm lọan trên người cô. Cô bực mình mở hai mắt ra, nhìn thấy "tên đầu sỏ" gây chuyện ở ngay trước mắt – bàn tay đàn ông. . . . . .

Cô hất tay người kia ra, nhắm mắt lại, xoay người tiếp tục ngủ.

Đáy mắt Kim Myungsoo xẹt qua một tia cười, lại đặt tay lên người đối phương châm lửa.

Park Jiyeon tức giận vô cùng. Cô nắm lấy một cái gối bên mép giường ném thẳng về phía Kim Myungsoo, khẽ gầm lên:

"Anh có để cho em ngủ không hả!"

Kim Myungsoo đỡ chiếc gối vứt qua một bên, đưa tay xoay người Park Jiyeon lại, khiến cô đối mặt với mình, sau khi nói cực nhanh câu "Không", liền lật người đè lên cô.

Đối diện với con ngươi màu xanh lục của anh, da đầu Park Jiyeon liền tê dại. Cô chớp mắt hai cái, nũng nịu:

"Myungie ~ thắt lưng em đau ~"

Kim Myungsoo khựng lại. Ngay lúc Park Jiyeon tưởng rằng anh sẽ tha cho mình, anh nói:

"Không sao, làm mấy lần sẽ hết đau."

............

Một hồi lâu sau, Kim Myungsoo đã được ăn no đầy đủ, tinh thần phấn chấn rời khỏi phòng ngủ, để lại người nào đó nằm không nhúc nhích trên giường.

"Bang chủ, người của chúng ta phát hiện, người của Oh gia cũng đang đuổi giết người của tổ chức sát thủ hàng đầu."

Trong thư phòng, Kim Myungsoo ngồi trên ghế trước bàn làm việc nghe thấy thông tin này, trên mặt không lộ ra bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào. Anh lạnh nhạt nói:

"Dù sao mục đích cũng giống nhau, cứ mặc kệ người của hắn."

"Dạ, Bang chủ."

Kim Myungsoo suy nghĩ một lúc, lên tiếng hỏi:

"Hai ngày nay Oh Sehun có rời khỏi trụ sở của Oh gia không?"

"Sáng sớm nay hắn đã tự lái máy bay tư nhân của mình ra khỏi trụ sở Oh gia rồi, đích đến là Đảo không người."

Trong đôi mắt hẹp dài của Kim Myungsoo toát lên vẻ lạnh lẽo, căn dặn:

"Giám sát chặt chẽ tất cả các thế lực của Oh gia, có động tĩnh gì báo cáo ngay lập tức."

"Dạ, Bang chủ."

Kim Myungsoo cúp điện thoại, tay phải đỡ cằm, mắt hơi khép khép, trầm từ mấy giây sau đó đứng phắt dậy đi vào phòng ngủ. Anh cúi người xuống, ghé vào tai người nào đó, nhỏ giọng nói:

"Yeonie, giờ chúng ta về nhà thôi."

Không phải anh sợ Oh Sehun, mà là trong tình huống quang minh chính đại này, hai người bọn họ cũng không thể gây sức ép cho đối phương được. Đã vậy thì cần gì phải chạm mặt, tránh cho bảo bối của anh bị người ta nhìn chằm chằm.

Hai mắt Park Jiyeon vẫn nhắm chặt không mở, chỉ có đôi lông mày hơi nhíu lại, hai tay giơ ra giữa không trung.

Kim Myungsoo buồn cười nhìn vẻ lười biếng của người kia. Anh đứng thẳng người dậy, đi tới trước tủ treo quần áo chọn cho cô một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, một chiếc quần âu dài màu tro, và bộ đồ lót màu da. Anh quay người trở lại, cẩn thận thay đồ cho người trên giường xong bế cô lên rời đi.

[ MyungYeon Ver ] Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ