Tôi đánh rơi nhịp thở, không thể đối diện được với anh, chỉ biết cúi thấp đầu để giữ mình...không khóc.
Anh vẫn ở phía đối diện
Hai người chúng tôi cứ im lặng thật lâu như thế.
Chẳng biết bao lâu sau, thư kí Suga bước tới:
- Chúng ta còn 15 phút.
Anh gật đầu rồi nói với tôi:
- Em thích đôi này chứ?
Tôi cắn môi, giọng nói mức nhỏ nhất có thể:
- Nae~
Anh mỉm cười rồi nói với mấy người nhân viên cạnh đó:
- Tôi lấy đôi này - chợt ánh mắt anh dừng lại ở một nơi - Những màu kia, mỗi màu một đôi, theo số này.
Tôi đang trong trạng thái hoang mang, cảm xúc không ổn định, nghe anh nói vậy cũng phải giật mình.
Anh mua nhiều như thế để làm gì nhỉ? Không lẽ anh cũng là một người cuồng màu sắc như tôi? Nhưng anh lấy hết thì tôi mua gì bây giờ...
- TGĐ, của anh đây ạ.
Hộp giày tuy nhỏ nhưng nhiều như thế nên cũng mất một cái túi khá to.
Thư kí Suga giúp anh cầm lấy và thanh toán. Tôi bây giờ cũng không để ý đến thư kí Suga nãy giờ vẫn cứ cười và cười (khùng)
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi:
- Bây giờ, Momo có làm gì nữa không?
Tâm trí tôi bây giờ rất rất bất ổn, mọi thứ đều không rõ ràng, tôi chỉ lắc đầu:
- Em về nhà.
- Em để vậy đi luôn nhé.
Gật đầu.
Anh giúp tôi bỏ giày cũ vào hộp:
- Tôi đưa em về
Lại gật đầu.
Anh đứng lên thấy tôi còn ngồi im thì đưa tay ra.
Tôi ngẩn người nhìn anh. Anh bật cười, cúi người xuống:
- Momo về nhà thôi - rồi anh nói như thì thầm - Đã có bao nhiêu người nhìn chúng ta rồi đấy.
Ngay lập tức, tôi nắm lấy tay anh bật dậy theo quán tính. Đúng là có rất nhiều người đang nhìn.
Ý nghĩ đầu tiên đó là...phải trốn thôi.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, người xem còn chăm chú hơn.
Tôi thật sự không hiểu nổi cảm giác bị hàng trăm ánh mắt nhìn mình như thế. Tôi bắt đầu đi chậm dần, trốn sau lưng anh.
Anh vẫn đang cầm tay tôi dắt đi, thấy như vậy thì đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn tôi:
- Không thích bị nhìn như thế?
Gật đầu.
Anh đột ngột bước lại gần tôi:
- Nhắm mắt lại.
Nhắm mắt...
Chợt anh lấy tay bịt mắt tôi lại.
- Không sao nữa rồi
Cứ như vậy, tôi chỉ cần bước đi.
Đúng là không còn cảm giác khó chịu hay sợ hãi nữa.
Là cảm giác an toàn...được bảo vệ và che chở.
Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, anh mới buông tay ra.
Từ một chiếc xe mui trần gần đó, một người bước ra, tiến tới chỗ chúng tôi.
Tôi vẫn còn nhận ra người này....người tài xế trẻ có khuôn mặt ngây thơ.
- TGĐ, chìa khóa của anh.
- Ừ - Anh nhận lấy rồi quay lại nói gì đó với thư kí Suga còn tiu nghỉu đứng phía sau.
Người tài xế nhìn tôi nháy nháy mắt.
- Namjoon, cậu với Suga hyung về công ty trước.
Anh nói rồi dẫn tôi tới xe làm tôi không kịp chào 2 người ấy, chỉ biết ngoảnh đầu lại.
Thư kÍ Suga liền la lên:
- Momo, Taehyung của bạn quá đáng với tôi ghê lắm đấy.
Còn định nói gì nữa nhưng đã bị người tài xế tên Namjoon kéo đi.
Tôi bật cười. Quay lại chợt thấy anh nhìn tôi:
- Vui?
Gật đầu rồi nhìn mũi giày:
- Vậy, em cứ cười như thế nhé.
Chiếc mui trần lao vút đi.
***
- Mời vào - Jin đang xem văn kiện, ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhìn người phụ nữ vừa đến.
- Cô, sao hôm nay lại tới đây. Có gì gọi cho con là được mà.
Người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, mỉm cười đáp:
- Có gì đâu, chiều nay cô rảnh, sao lâu này không thấy con tới chơi.
Jin vừa rót trà vừa nói:
- Con hơi bận. Tuần này con sẽ tới. Cô uống trà đi.
Anh biết, cô tới đây là có một việc gì đó rất quan trọng.
- Ừ, thế đã yêu ai chưa. Cũng nên ổn định còn gì.
- Haha, cô trở nên giống mẹ con từ khi nào vậy/
- Tuổi như chúng ta ai mà không muốn sớm có cháu.
- Con chưa nghĩ tới chuyện này. Tạm thời, để 2 đứa nhóc kia vào đại học đã
- Hai đứa đó có bọn cô lo. Chúng nó chê Jin oppa vừa già vừa ế rồi kìa. - Người phụ nữ cười.
- Hai đứa này thật là...- Jin nhăn mặt.
- Thôi, tuổi trẻ mà, con thì cô tin đủ chính chắn để quyết định mọi việc.
Người phụ nữ khẽ thở dài:
- Cô nhờ con một chuyện có được không?
- Tất nhiên là được rôi ạ
- Chuyện Momo.
Jin nhíu mày:
- Momo? Nhóc ấy thì cô có gì phải lo đâu?
Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt phức tạp:
- Hình như Momo, nó thích Taehyung.
Một tia kì lạ lóe lên trong mắt Jin, nhưng ngay lập tức biến mất:
- Cô đừng lo. Cái này con cũng biết. Momo chỉ ngưỡng mộ cậu ấy vậy thôi.
- Ừ, nó cũng nói vậy. Nhưng cô có cảm giác đó không chỉ là sự ngưỡng mộ đâu.
Jin im lặng, không vội biện hộ. Anh biết chẳng có điều gì qua mắt được một người mẹ cả.
- Cô muốn con, hạn chế Momo và Taehyung gặp nhau, có gì khác thường thì phải nói cho cô ngay. Lí do, thì con biết rõ đấy.
Jin gật đầu:
- Nae~ con hiểu.
***
Anh mở cửa xe cho tôi:
- Mệt không?
Tôi bước ra một cách khó khăn, vẫn không nhìn anh:
- Ani, em...không mệt.
Anh đưa cho tôi cái túi lúc nãy:
- Em đi màu nào cũng sẽ rất đẹp.
Tôi ngơ ngác nhìn...anh là mua cho tôi à.
Tôi lắc mạnh đầu:
- Ani, em tự mua được.
Anh trực tiếp đặt túi vào tay tôi:
- Anh biết
- Em...vậy...em...- Tôi tìm thẻ ngân hàng đưa cho anh - Anh cầm lấy nhé
Anh bỗng nhìn tôi với ánh mắt rất khác, giọng cũng trầm xuống:
- Momo.
Tôi cắn môi, anh chắc chắn không thích như vậy rồi, tiền anh làm gì thiếu cơ chứ.
Anh nghiêng đầu nói với tôi:
- Em giàu thật đấy.
Tôi bật cười. Hóa ra là anh đùa.
- Em lấy đi. Rồi làm gì với chúng là tùy em.
- Anh Taehyung, em...
- Được rồi. Bây giờ anh phải đi.
Tôi có chút hụt hẫng, nhìn anh, muốn nói gì cũng thấy rất ngượng.
Anh chợt cúi người xuống nhìn tôi, khóe miệng nâng lên:
- Lần này, em đã thấy gì trong mắt tôi chưa?
Tôi ngơ ngác đứng nhìn cho đến khi không còn thấy chiếc xe mui trần đó nữa.
Một ngày...hoang đường.
Nên về ngủ một giấc thật sâu mới được. Tất cả có lẽ chỉ ảo giác do quá nhớ anh thôi.
***
Từ tầng trên, Jin nhìn xuống người phụ nữ đang qua đường.
Anh biết tại sao cô lại lo lắng như vậy.
Nhưng từ trước tới nay, anh và mọi người đều ngầm giúp Momo và Taehyung để hai người họ có cơ hội gần nhau nhiều hơn.
Anh tin việc mình làm là đúng. Hai người họ phải là của nhau.
Đầu tiên, anh đã cố tình để di động ở bàn và...giả vờ ngủ.
Vì anh biết kiểu gì 2 nhóc em quậy phá đó cũng lấy nghịch.
Bước đầu tiên, anh đã thành công - Momo đã có số của Taehyung.
Lần thứ 2, cái hôm trời mưa.
Thật ra hôm ấy tài liệu anh đã có sẵn ở công ty nhưng vẫn cùng Sana diễn kịch để gạt Momo tới văn phòng một mình.
Nhưng điều khó nhất là làm sao để Taehyung chịu tới. Một công ty luật chỗ anh làm sao mà hợp tác được với tập đoàn lớn như VM.
Vì vậy, anh đã phải tốn bao nhiêu thời gian để làm bạn thân của Taehyung...như đã gạt Momo.
Mọi việc diễn ra tuy khó khăn nhưng vẫn thành công, điều đó còn nhờ một tên tay trong cực kì mưu mô nữa - Thư kí Suga.
Hôm đó, anh đã bảo bên anh có một vụ kiện lớn có liên quan tới tập đoàn VM, tất nhiên TGĐ Taehyung bận như thế nên sẽ không trực tiếp đến lấy. Nhưng thư kí Suga đã tìm một cách nào đó đẩy Taehyung đi.
Anh và Sana...đẩy Momo đi.
Lần đó, anh đã để lộ một điều nhưng Momo không để ý...
" Em có biết gì về Taehyung không?"
" Cái gì? Em đi lùng những thứ đó xem? Thế số điện thoại của cậu ấy đâu? Em có mà."
Momo cũng không hề thắc mắc tại sao anh biết điều đó...
Tất nhiên, lần ở quán Twice cũng không ngoại lệ.
Đằng sau sự trùng hợp là sự sắp đặt.
Mina cũng đứng sau vụ này, chính Mina đã báo cho Jin Taehyung tới.
Và lúc ra về, một lần nữa Momo bị gạt để về cùng xe với Taehyung.
Cứ như thế...
Jimin và Sana cũng không hề leo núi...
Nhưng Sana cũng giống như anh, bị sơ hở và Momo...không hề phát hiện...
" Lúc Jin oppa về là còn sớm mà sao bọn tớ đợi mãi có thấy hai người đâu"
***
Lúc tôi tỉnh dậy đã là 8h tối, lững thững bước ra phòng khách uống nước.
Mẹ vẫn đang còn xem tivi, thấy tôi thì hỏi:
- Con mệt hay sao ngủ từ lúc chiều vậy?
- Nae~ Momo hơi mệt.
- Có muốn ăn gì không? Bữa tối mẹ để dưới bếp ấy.
- Thôi umma ạ, con uống sữa rồi học bài đây.
Mẹ chỉ gật đầu nhưng hình như là đang quan sát tôi.
Cũng may tôi đã cất hết giày thật kín trong tủ. Huh? giày?
Tôi vội vàng vào phòng xem lại, quả đúng là có rất nhiều giày...
Vậy những chuyện xảy ra hoàn toàn là có thật...không phải mơ.
" Từ bây giờ, hãy để tôi theo đuổi em."
Anh mắt anh ấy, những hành động của anh ấy...đến bây giờ, tôi vẫn còn hoang mang và không thể tin được.
giống như lần đầu tiên thấy anh, tôi cũng đã không thể tin được lại thật sự tồn tại một người như thế.
Nhưng dù thế nào thì từ lúc chiều tới giờ, tôi không tự chủ được mà cứ ngồi cười một mình
Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ.
Và điều đó...đã đến rồi dù có theo cách đột ngột và đầy choáng váng.
***
-Sana, tới đây Anh nói một chuyện.
Sana đang học bài, bị quấy rầy thì càu nhàu:
- Em đang tập trung giải bài toán này cho xong. Khó kinh điển.
Jin tỏ vẻ xem thường:
- Môn toán là cái môn dễ nhất.
Sana bĩu môi:
- Em biết anh giỏi, được chưa. giờ để yên cho em học, không em mách umma cho mà xem.
Jin đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, cẩn thận quát sát rồi đóng cửa phòng lại:
- Chuyện liên quan tới TaeMo.
Ngay lập tức, Sana quăng bút, vẻ mặt đầy chăm chú.
- Umma Momo hình như đã phát hiện ra điều gì đó. - Jin đứng khoanh tay.
- Thì sao đâu? Về chuyện này 2 umma đâu khắt khe đâu? - Sana tỏ ra là người có kinh nghiệm.
Jin tự đánh nhẹ vào trán mình:
- Quên mất, mấy việc này em không biết.
- huh? Việc gì cơ?
- Ani. Umma Momo có cái nhìn hơi tiêu cực về Taemo.
- Ý anh là umma không muốn hai người đó quen nhau? - Sana cau mày, umma của Momo là một người mẹ cực kì teen và cực tâm lí. Chính cô là người ủng hộ Jimin và Sana, cũng chính cô mà umma Sana hiểu con cái nhiều hơn. Vậy thì đâu có lí do nào để cô không muốn Taehyung và Momo quen nhau?
- Tệ hơn nữa là cô ấy sẽ không cho phép và ngăn cấm. Em hiểu chúng ta nên làm gì rồi chứ?
- Ngầm giúp đỡ và đồng thời che giấu.
***
Taehyung dựa người vào ghế xoay, ngón tay di chuyển trên màn hình màu trắng.
"Momo, ngủ ngoan"
Lần này thì cô bé ấy biết số điện thoại của anh rồi chứ? Nhưng cùng lúc ấy, chiếc di động màu đen báo có tin nhắn mới: " Anh Taehyung, anh ngủ ngon"
Và đêm đó, hai người ấy cuối cùng chẳng có ai là ngủ ngon được cả/
***
giờ ra chơi, Sana nhìn tôi với anh mắt quái dị:
- Sao cậu cứ cười suốt thế?
Tôi vẫn không ngừng cười.
- Vì Taehyung oppa đúng không?
- Huh? Sao cậu biết?
Sana làm ra vẻ biết tuốt:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] [Bangtwice] [Vmo] Thì ra là em
FanfictionNó: Momo (17 tuổi) cao 1m67 học trường Stars nổi tiếng ở Hàn Quốc. Nó mang 1 vẻ đẹp khiến các nữ sinh phải ghen tị. Đôi mắt to tròn lúc nào cũng long lanh nước, chiếc mũi cao, đôi môi chúm chím... nước da trắng ngần. Nó là 1 cô bé nghịch ngợm, đáng...