Chap 2: Hãy Để Tất Cả Mọi Thứ Quay Về Thành Cát Bụi!

96 9 0
                                    

– Đây là quần áo của bệnh nhân khi được đưa vào đây, mọi người giữ cẩn thận. Bệnh nhân không chỉ mất máu quá nhiều, mà ý chí sinh tồn cũng rất kém, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu chữa. . . Nhưng tốt hơn hết là mọi người vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Bác sĩ lần thứ hai trở ra từ phòng bệnh, thế nhưng vẫn chưa thể mang cho Vương Tuấn Khải một tin tức tốt về tình hình của Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải bây giờ cứ như một con robot, cứng đờ người hoạt động máy móc đưa tay tiếp nhận từng món như ví tiền, đồng hồ, di động. Lúc này, Vương Tuấn Khải nhìn thấy một món vô cùng quen mắt. Đó là một sợi tai nghe điện thoại, trên nền màu trắng của tai nghe đôi chỗ nhiễm đỏ màu máu tươi.

"Tiểu Khải ca ca, hôm nay là sinh nhật em đó. Anh tặng em cái gì vậy a?"

"Đây, cầm lấy. iPhone5 hiện tại anh không mua nổi, nhưng tai nghe iPhone5 thì anh có thể mua được mấy sợi cho em luôn."

"Tai nghe này tặng em cũng vô ích thôi a."

"Thì em cứ mang theo bên mình đi, bởi vì là quà anh tặng mà!"

"Được a!"

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy tiểu thiên sứ ấy trên mặt mang nét thuần khiết ngây ngô nở một nụ cười rất tươi.

"Lão Vương, anh tìm giúp em dây tai nghe với, cái mà anh tặng cho em ấy, em không thấy nó đâu nữa."

Hắn còn nhớ rõ lúc mình lấy đi tai nghe, tiểu thiên sứ ấy trên mặt lộ rõ biểu tình lo lắng, hai mắt hồng hồng phiếm nước cơ hồ sắp phát khóc.

"Lão Vương, anh tặng em tai nghe nhưng em lại không cẩn thận phá hư mất rồi..."

"Đã lâu như vậy rồi bị hư cũng là chuyện thường thôi. Nhưng mà em vẫn phải cất giữ cẩn thận, biết không? Vì đó là quà mà đại gia Vương anh đây tặng cho em."

Hắn còn nhớ rõ tai nghe bị hư không thể sử dụng được nữa, tiểu thiên sứ mang vẻ mặt áy náy đến xin lỗi hắn.

Kí ức như thủy triều trào dàng, điên cuồng tràn về trong đầu Vương Tuấn Khải. Lúc đó hắn chỉ nói đùa mà thôi, không nghĩ tiểu thiên sứ kia lại cho là thật, cẩn thận trân trọng đến tận bây giờ.

– Vương Nguyên Nhi!

Một tiếng nức nở từ nội tâm phế liệt theo miệng Vương Tuấn Khải vang lên. Thiên Tỉ không biết sau khi bọn họ rời đi Vương Nguyên đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ đều là người thông mình, nhìn biểu tình của Vương Tuấn Khải thì cũng lờ mờ đoán ra được mọi chuyện không hề đơn giản chút nào, cho nên Lưu Chí Hoành mới tức giận với Vương Tuấn Khải như thế. Chính anh hiện tại cũng phải buộc mình bình tĩnh, bởi vì Vương Tuấn Khải nên Vương Nguyên mới chìm trong thế giới của mình không muốn tỉnh lại nữa, còn Lưu Chí Hoành thì vì Vương Nguyên nên mới mất hết lý trí, do đó anh phải cố gắng duy trì tâm tính bình tĩnh. Anh chỉ có thể ở bên cạnh trấn an hai người kia, lẳng lặng chờ đợi kết quả tốt đẹp hơn.

Vương Nguyên ngồi xổm nhìn vết thương trong thế giới trắng xóa, sau đó loay hoay nhìn bốn phía muốn cầu cứu. Miệng vết thương lan ra rộng hơn, huyết sắc đậm màu hơn gây chói mắt cả không gian mà trắng, cứ như có thế giới đều ngập trong hương vị huyết tinh. "Vương Nguyên Nhi!", một tiếng kêu thê lương nhưng vô cùng chói tai xông vào tai Vương Nguyên, là thanh âm của Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải là tất cả của Vương Nguyên, là điểm yếu của Vương Nguyên. Trong thanh âm của sự tuyệt vọng đầy thê lương đó như có hàng nghìn cái búa liên tục nện xuống nghiền nát quyết tâm kiên định muốn ở lại thế giới trắng xóa này mãi mãi của Vương Nguyên. Cậu bắt đầu cảm nhận được có một nguồn lực đang kéo cậu ra khỏi đây, cảm giác thế giới dần trở nên mơ hồ, mờ nhạt dần đi.

[TRANS][KHẢI-NGUYÊN][THIÊN-HOÀNH] Chấp NiệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ