1

1.5K 116 3
                                    

Trưa hè oi nóng. Nắng như trút lửa xuống. Ngồi từ trong bóng râm nhìn ra mặt đường lớn còn tưởng như thấy không khí trước mắt run rẩy, hầm hập.

Sắc diệp lục của lá cây cũng ngả vàng, khô héo đi cả. Người người chẳng ai buồn ra đường, làm ăn, chơi bời gì cũng mặc hết.

Nơi thị trấn nhỏ vốn đã neo người, giờ còn vắng lặng hơn nữa.

Ba mươi xen ti mét bê tông trần nhà đủ để che nắng nhưng chưa đủ để xua nóng, người ta cần thêm một chiếc máy lạnh hai mươi độ chứ không phải là cái quạt trần hoen gỉ, chạy lờ đờ mà đáng ra nên được đưa vào kho từ năm bảy năm trước kia.

Đành chịu, khi mà ở xứ khỉ ho cò gáy này, điện còn chập chờn, nói chi đến những đồ gia dụng cao sang khác.

- Chết, mất điện rồi. – Tiếng ai đó vọng đến từ phía mấy ngôi nhà xung quanh.

"Biết ngay mà."

Chu Khiết Quỳnh cố giấu vẻ ngao ngán của bản thân, quờ tay lấy chai nước bên cạnh.

Cong queo, không còn sót đến một giọt.

Một người bình thường một ngày uống trung bình hai lít nước nhưng với thời tiết như thế này, thì một ngày uống lượng nước mà có thể đủ dùng để tắm luôn được cũng chẳng phải là chuyện lạ.

Khiết Quỳnh mệt nhọc, buông tấm lưng ngả về phía sau. Cái ghế xoay vì sức nặng mà xê dịch mất vài phân.

Trên bàn làm việc còn la liệt bao nhiêu sổ sách chưa hoàn thành, quyển nào cũng dày và quyển nào cũng trắng trơn. Oi nóng như thế này thì việc viết lách quả là một cực hình, nhất là còn phải viết sao cho khớp với sổ gốc. Mà tiền lương nào có được bao nhiêu, thời đại công nghệ thông tin, thay vì gửi thư, người ta chuyển qua nhắn tin trực tiếp cả rồi, chỉ họa hoằn thì có vài món đồ cần chuyển phát thì giờ các công ty chuyển phát nhanh mọc lên nhan nhản như nấm sau mưa. Khách hàng đã hiếm, thành ra nay lại càng khó kiếm như tìm một cơn gió man mát vào mùa hè của thị trấn này vậy.

Bưu điện có lẽ đã là một cái gì đó hoài niệm lắm.

Khiết Quỳnh vẩn vơ nhớ hồi còn nhỏ, nghe mẹ kể chuyện ông bà ngoại quen nhau khi bà là một người nhân viên bưu điện còn ông là một người đến gửi thư. Chuyện tình lãng mạn tưởng chỉ có trên phim mà cuối cùng cũng chịu xuất hiện ngoài đời thật. Câu chuyện nuôi cho Quỳnh khát khao rằng tình yêu của mình cũng đẹp như vậy và để bắt đầu điều đó, trước hết cô cần trở thành một nhân viên bưu điện.

Thế mà rồi cũng đã năm năm kể từ ngày cô ra trường và được điều về bưu điện của thị trấn này. Chẳng thấy mộng đẹp đâu, trong lòng chỉ thấy hối hận, ngày đó sao cứng đầu, không chịu nghe mẹ thi vào trường kinh tế mà lại vào bưu chính viễn thông. Công việc hành chính tám tiếng một ngày, sổ sách, biên lai chất đống, chưa kể còn phải nhập dữ liệu vào máy tính, có làm thêm tám tiếng nữa cũng chẳng xong nổi.

Lúc nhỏ cứ mơ mộng, lớn lên mới biết thế là hão huyền. Tuổi đã hai sáu hai bảy, kinh tế chưa tự chủ được đã đành, ngay cả người yêu cũng biệt tăm nốt.

[Fanfic] [I.O.I] [ChaeQiong] Mùa Hạ MuộnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ