Chương 55. Sát ý

1.7K 35 2
                                    

  Tôi nhìn vào mắt hắn, trái tim giống bị một bàn tay hung hăng nhéo một cái, nhảy lên một cơn đau. Giây lát, tôi trốn tránh khỏi ánh mắt hắn, ấp úng hỏi: "Độc tình cổ của ngươi còn không có giải?" Cho nên còn ôm tình cảm hư vô này với tôi, muốn cưỡng ép giữ tôi lại bên người, nhưng không nỡ giết chết tôi.

Lâu Tập Nguyệt rất lâu cũng không lên tiếng. Hắn chỉ cất bước đi đến trước cửa, giật ra cửa phòng đối với thủ hạ bên ngoài sai bảo: "Gọi Triệu Đan tới đây" Dừng một chút, ánh mắt trong suốt đảo qua Tử Yên trên mặt đất, thản nhiên nói: "Đem người đưa về Đổng vương phủ."

Tôi nhìn người nọ khi kéo thi thể Tử Yên ra ngoài, trong lòng ấm ức bi thương. Tử Yên tuy rằng đối với tôi làm chuyện thực quá phận, nhưng tám năm săn sóc làm bạn, không phải giả, chị đừng đối với tôi tốt lắm. Ở trong lòng trong mắt tôi, Tử Yên đã gần như coi tôi là một nửa thân nhân. Bây giờ, Bạch Khiêm đi rồi, chị cũng đi rồi. . . . . . Tôi cả người không hiểu vì sao run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh tuấn dật ở cạnh cửa.

Chính tay giết tất cả những người đi theo hắn, hắn chẳng lẽ thật sự không hề có cảm giác?

Thi thể Tử Yên dọn đi không bao lâu, vết máu trên mặt đất đều đã bị rửa sạch sẽ rất sạch sẽ, còn mở cửa sổ cho gió thổi, ngay cả không khí tràn ngập máu tươi trong phòng cũng phai nhạt đi rất nhiều. Giống như mới vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ là ảo giác của tôi.

Lúc này, Triệu Đan xuất hiện ở ngoài cửa. Thân hình thiếu niên cao ngất đi nhanh rảo bước tiến đến, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc xẹt qua người tôi, sau đó thu lại tất cả cảm xúc, cúi đầu ôm quyền với Lâu Tập Nguyệt nói: "Sư phụ có gì căn dặn?"

Lâu Tập Nguyệt cầm hộp gỗ chứa Tử Kim Hoàn đưa cho nó. Tôi nhất thời khẩn trương nhìn vào tay hắn, nghe thấy Lâu Tập Nguyệt nói: "Ngươi đi, đưa đến Tử Thần phái."

Triệu Đan không có hỏi thêm câu nói, hai tay đón nhận: "Dạ" ngắn gọn trả lời, giỏi giang xoay người rời đi.

Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, Lâu Tập Nguyệt ngoái đầu nhìn miết về hướng tôi. Tôi bỗng cúi đầu, cắn cắn môi nói: "Kế tiếp, đến phiên ta đi." Vừa mới dứt lời, rồi đột nhiên cả kinh.

Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên duỗi cánh tay ôm lấy tôi, dùng sức đem thân hình cứng ngắc của tôi đặt vào ngực hắn, vỗ vễ tóc tôi, dịu dàng nói: "Tiểu Tự ngốc, sư phụ sao để cho ngươi tổn thương được." Tôi biết hắn lại đang nói lời lừa gạt tôi, đối với tôi người nghe thấy hắn nói như vậy, vẫn là kìm không được tim đập nhanh hơn, hốc mắt cũng nóng lên. Là bởi vì lời nói dối nghe rất nhiều lần, cho nên cũng khó tránh xem là thật sao?

Tận dưới đáy lòng tự giễu cợt cười cười, thoáng từ chối một chút cũng không có tránh khỏi, cũng không muốn lãng phí khí lực nữa, để mặc hắn ôm nói: "Lâu Tập Nguyệt, ngươi giữ ta lại, lại không giết ta, là vì cái gì?" Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, "Ta sẽ không giúp ngươi đối phó Tử Thần phái."

Lâu Tập Nguyệt híp mắt suy nghĩ, trong mắt sóng nước lưu chuyển, huyễn hoặc lòng người, "Tiểu Tự, ngươi chỉ cần giống như trước đây, ngoan ngoãn theo ở bên người ta thì tốt rồi." Tôi lắc đầu: "Không, ta không có cách nào khác giống nhau trước kia như vậy." Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cái gì đều thay đổi, đã từng dựa vào quấn quýt si mê của hắn, tôi làm lần nữa không được.

Lâu Tập Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi: "Là bởi do Tô Mạc Phi sao?" Lúc này đây, tôi không có tránh ánh nhìn của hắn. Đôi mắt trong suốt dịu dàng của Tô Mạc Phi bỗng nhiên hiện lên ở trước mặt tôi, lòng tôi tự dưng lại cực kỳ bĩnh tình xuống, tôi nghênh đón thẳng vào ánh mắt hắn mà trả lời: "Mặc dù không có Tô Mạc Phi, ta và ngươi, cũng không có thể ."

Quãng đường này nhìn không thấy hy vọng, đem tình cảm trong lòng mình vùi chôn trong bụi đất, thật sự nếu không buông tay, một ngày nào đó sẽ có lúc bức tôi điên.

***

Vì sợ rắc rối, thời gian Triệu Đan đưa Tử Kim Hoàn đi Tử Thần phái, tôi chỉ có thể mưu toan ở bên người Lâu Tập Nguyệt.

Tôi vốn dĩ lo lắng Lâu Tập Nguyệt sẽ giống như trước kia, thường thường không hề cố kỵ làm mấy chuyện đối với tôi, cũng may mấy ngày sau qua đi, cái gì cũng chưa có xảy ra, tôi không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hôm nay trước bữa cơm chiều, Lâu Tập Nguyệt sai người gọi tôi tới phòng hắn, tôi lấy cớ trong người không thoải mái không đi. Hiện tại với tình cảnh này, tôi còn cùng hắn một mình ở chung, chỉ càng khiến cho tôi khó xử.

Đêm tới, tôi giống như mọi ngày tắm rửa thay quần áo, khi nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ, eo bỗng nhiên bị người ôm chặt lấy. Tôi kinh ngạc nhảy dựng, mở to mắt, tất cả buồn ngủ đều biến mất.

Mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc ở trên người Lâu Tập Nguyệt, tôi nhất thời khẩn trương, vươn tay đẩy hắn ra, vội la lên: "Ngươi muốn làm gì?" Lâu Tập Nguyệt không có làm động tác khác, hai má hơi hơi phiếm hồng, đồng tử có chút mê ly nhìn tôi, sau một lúc lâu, môi cong thành vòm cung, tiến đến trước mặt tôi lời nói mê mang: "Tiểu Tự, Tiểu Tự. . . . . ."

Tôi vội vàng tránh hắn, cái trán toát ra tầng mồ hôi lạnh. Tôi luống cuống tay chân chống đỡ ngồi dậy, hướng về phía đầu giường, "Ngươi đi ra ngoài, Lâu Tập Nguyệt, ta mệt nhọc." Hắn giống như không có nghe thấy, giữ chặt mắt cá chân tôi, dùng sức kéo tôi về trước mặt hắn

Tôi gấp đến độ kêu to: "Lâu Tập Nguyệt, ngươi uống say." Lâu Tập Nguyệt vẫn không phải là người mê rượu, uống say thành như hôm nay, tôi còn chưa có bao giờ gặp qua như vậy. Gấp đến độ dùng tới võ công muốn ép hắn buông, song trước nay cho dù hắn say tôi cũng không phải là đối thủ của hắn. Lâu Tập Nguyệt dễ dàng đã áp chế tôi vào trong người hắn, tay chân cũng không thể động đậy.

"Tiểu Tự", hắn đem cằm gác lên hõm vai tôi, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ tôi, hỏi: "Mẹ ngươi từng nhắc tới cha ta không?"

Tôi cứng đờ cả người.

Hắn cười khẽ ra tiếng, sờ sờ hai má tôi, nói: "Nhất định không có."

Tôi sửng sốt sau một lúc, tiếp tục giãy dụa, không thể không nói lời mềm mỏng: "Lâu Tập Nguyệt, ngươi say, quay về phòng ngươi nghỉ ngơi đi thôi"

Lâu Tập Nguyệt đồng tử sáng bóng trong bóng đêm tựa như ngôi sao sáng, yên lặng nhìn tôi hồi lâu, xoay người nằm ở bên cạnh tôi. Tôi hoảng sợ suýt chút nhảy dựng lên, ngay cả tiếng nói đều có chút thay đổi: "Lâu Tập Nguyệt, ngươi. . . . . ." "Suỵt." Hắn nhẹ giọng nói, đem mặt chôn vào trong tóc tôi, cách sợi tóc hôn gáy tôi. Tôi nhất thời run rẩy toàn thân không thôi.

"Tiểu Tự, cứ như vậy, để cho ta ôm ngươi ngủ cả đêm đi" Hắn nói: "Ngực ta có chút đau, ôm Tiểu Tự sẽ không đau ."

Tôi cười nhạo nói: "Lâu Tập Nguyệt, ngươi say." Lúc hắn không có say, tuyệt đối sẽ không nói với tôi ngực đau hay này nọ, tuyệt đối không nói lời yếu đuối.

"Có lẽ vậy." Lâu Tập Nguyệt lẩm bẩm nói, hai tay càng siết tôi chặt hơn. Hơi thở hắn có chút dồn dập, cánh tay cũng có run rẩy rất nhỏ, lại thực sự không đụng tôi chút nào. Tôi không biết hắn làm sao vậy, muốn quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn là kìm xuống .

Khi tôi tưởng hắn đã ngủ, tiếng nói hắn khàn khàn vang bên tai tôi: "Tiểu Tự, hôm nay là sinh nhật của ta."

Tôi liền kinh ngạc. Trước kia hắn chưa từng nói cho tôi biết sinh nhật hắn là ngày nào, thậm chí trong tám năm qua, chưa bao giờ hắn trải qua một ngày sinh nhật, như hôm nay vậy... . . . . . .

Tôi nghẹn hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm, thở sâu chuẩn bị nói với hắn tiếng 'sinh nhật vui vẻ', bỗng nhiên nghe thấy hắn nói: "Cũng là ngày giỗ cha ta"

Lời chúc phúc sắp nói ra khỏi miệng bỗng chết non bên miệng, tôi có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Đột nhiên, Lâu Tập Nguyệt cười khúc khích bật cười, tiếng cười réo rắt tự như nụ cười của thần tiên động lòng người, tôi không rõ cho nên kinh ngạc quay đầu miết ánh nhìn về phía hắn, lại bị hắn nhân cơ hội hôn khoé mắt tôi một cái, "Tiểu Tự ngốc, vẫn như thế dễ tin người khác." Hắn một tay chống đỡ đầu, nắm lọn tóc của tôi, sửa lại vẻ mặt kém sắc khi nãy, cười mím chi nói: "Ngươi nói, nếu thực sự cho ngươi cùng Tô Mạc Phi ở cùng một chỗ, vi sư làm sao có thể yên tâm đây."

Tôi nghe ra là hắn đang nói Tô Mạc Phi cũng ngốc, không khỏi có chút tức giận, cáu gắt đáp trả lời hắn "Ít nhất, ta không cần mỗi ngày đi đoán tâm tư Mạc Phi. Ta biết hắn rất tốt với ta, cái này đủ rồi."

Ngón tay Lâu Tập Nguyệt quấn quanh sợi tóc tôi dừng lại. Ngón tay thon dài trắng nõn, quay quanh một lọn tóc đen nhánh, kỳ dị nhưng hài hoà đẹp vô cùng. Đột nhiên, hắn liền dùng sức giật lọn tóc kia, đau đến độ tôi rít một hơi, theo bản năng cong môi lên cho giảm bớt đau, môi lại bỗng nhiên bị lấp kín.

Tôi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn. Khi đầu lưỡi linh hoạt khiêu mở hàm răng tôi, tham lam tiến vào tàn sát bừa bãi, tôi hung ác, ngậm lại khớp hàm.

Lâu Tập Nguyệt ăn đau nên buông lỏng tôi ra, che miệng lại, giận trừng mắt ta. Tôi vội vàng ngồi dậy rời hắn ra xa chút.

"Đường Tự, lại đây."

Nhìn hắn duỗi tay tới, tôi rụt lui về sau, cảnh giác nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lâu Tập Nguyệt sắc mặt trầm xuống, mở miệng nói: "Tiểu Tự, chỉ cần ngươi bằng lòng, chúng ta còn có thể có đứa con thứ hai, thứ ba.... . . ."

Tôi lắc đầu cắt ngang lời hắn: "Không có khả năng. Ta không thể lại cô phụ Tô Mạc Phi."

Ngực Lâu Tập Nguyệt kịch liệt phập phồng, hồi lâu trôi qua, cơ hồ là cắn răng nói với tôi: "Đường Tự, đôi khi, ta thật muốn bóp chết ngươi." Nói xong, nhảy xuống giường, đi cũng không quay đầu lại, đạp cửa rời khỏi

Cửa cứ như vậy mở rộng, gió vù vù thổi vào trong phòng.

Tôi ôm đầu gối ngồi ở trên giường, trong lòng phát lạnh từng cơn. Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, trong đáy mắt Lâu Tập Nguyệt thực sự có sát ý hiện lên.  

Lương Sư Như Thử Đa KiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ