"- Tại sao người tự sát lại không thể lên thiên đường?
- Tôi phải làm sao để nhanh chóng được đến bên em?
- Tại sao em chết lại không mang tôi theo? Sống 1 mình...rất đáng sợ."Mở khóa, một người đẩy cửa tiến vào, người đó không bật đèn mà đi thẳng đến bên tủ đựng giày. Mở tủ lấy ra đôi dép đi trong nhà, anh quay ra đóng cửa lại. Nương theo ánh đèn neon từ phía ngoài cửa sổ rọi vào, anh đi đến nằm lên chiếc ghế sôpha đặt trong phòng khách. Trên chiếc sopha này đặt la liệt những thằng hề nhồi bông, anh lấy một thằng hề ôm vào trong ngực, tựa hồ thật mỏi mệt, rất lâu sau đó cũng không có cử động gì.
Cứ như vậy qua một giờ, người đang nằm trên sôpha ngồi dậy, buông thằng hề ra. Trong bóng đêm, anh đi vào phòng ngủ. Bật chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường, anh cởi bỏ âu phục, tiện tay ném lên trên giường sau đó đi đến bên cạnh chiếc ghế nằm đặt cạnh giường. Chiếc ghế nằm này cũng để đầy những thằng hề mập mập, đáng yêu, anh cúi xuống ôm lấy một thằng trong số đó. Nới lỏng cà vạt và áo sơ mi, anh nằm lên trên giường. Sau đó rút ra một quyển sổ tay từ dưới gối rồi lấy chiếc bút vẫn thường dùng để ghi chép, anh mở quyển sổ dày đặc chữ, viết hết tâm sự ngày hôm nay của mình xuống.
Bên cạnh anh có một cái gối và một thằng hề nhồi bông. Hai cái tủ đầu giường ở hai bên đặt mấy khung ảnh. Trong khung ảnh trên mặt một cái tủ là hình một người nam nhân cười đến âm hiểm, còn trong khung ảnh đặt trên cái tủ còn lại, lại là hình một người nam nhân khác không có biểu tình gì mấy trên khuôn mặt. Trong phòng bài trí rất đơn giản một cái giường đôi, một cái tủ quần áo đôi và hai cái tủ đầu giường. Bởi vì có người không thích ngồi bàn máy tính để lên mạng cho nên có một cái ghế nằm được chế tạo đặc biệt để giúp hắn vừa nằm nghỉ ngơi vừa lướt web.
Phòng không có đồ đạc nào là mới, nhất là cái ghế nằm kia, tựa hồ đã dùng thật lâu, mấy thằng hề nhồi bông cũng lộ ra dấu vết nhiều lần giặt rửa. Viết hết mười trang tâm tình ngày hôm nay, anh một lần nữa lại cất nó xuống dưới gối, sau đó mới tắt đèn ngủ. Nằm đến tận nửa đêm, anh đột nhiên ho khan kịch liệt, ho đến mức tưởng chừng như lục phủ ngũ tạng đều bị đào ra hết. Bật đèn rời khỏi giường, không đi tìm thuốc, anh tới phòng bếp lấy một cốc nước, uống xong có vẻ như đã đỡ hơn một chút nhưng mà cơn ho vẫn chưa dứt.
Giấc ngủ bị cơn ho làm gián đoạn, anh cũng không có ý định quay lại giường. Đi vào phòng khách, nương theo ánh đèn từ phòng bếp và phòng ngủ anh ngồi xuống ghế sô pha. Qua thật lâu, ho khan mới ngừng lại. Cầm lấy chiếc điều khiển từ xa, anh bật tivi, Sau khoảng thời gian rất ngắn, trên màn hình xuất hiện một khung cảnh ồn ào, hình ảnh nhân vật chính đội chiếc mũ sinh nhật, xung quang tụ tập bạn bè tham dự sinh nhật của hắn - có em trai của hắn, có thư kí của hắn, có hai người bạn thân thiết còn có cả đám hồ bằng cẩu hữu loạn thất bát tao của hắn.
- Tây Môn cậu lại đây để Đoạn Vũ quay phim cho.
- Không sao đâu, tôi quay cũng được mà, cậu thổi nến đi, tắt điện.
Không biết là ai đã tắt đèn, trong phòng giờ chỉ còn một mảnh tối đen, có người hát bài happy birthday rồi xuất hiện hình ảnh chiếc bánh gato với đầy nến trên đó được mang ra.
- Happy birthday to you......Happy birthday to DuanHua, Happy birthday to you.
- Ha ha, Đoạn Hoa sinh nhật vui vẻ, đến .. đến .. mau ước đi. Là chị Lily.
- Anh nhanh lên, nhanh lên.
Là Đoạn Vũ.
- Ước nguyện cuối cùng không thể nói.
Là người đang quay phim.
- Ừ.
Người có sinh nhật hôm nay ậm ừ trong cổ họng, hai tay nắm lại trước ngực, nhắm mắt lại.
- Ước nguyện thứ nhất: Tôi hy vọng Thế Hoa càng ngày càng tốt.
Vỗ tay.
- Ước nguyện thứ hai: tôi hi vọng mặc kệ hôm nay có những ai đến, vẫn là tất cả mọi người đều được hạnh phúc.
Vỗ tay.
- Ước nguyện thứ ba: Tôi muốn một gian... ờ... phòng ở.
- A Đoạn Hoa sao lại nói ra! Ngay lập tức hắn bị mọi người khiển trách.
- Phòng ở gì?
Toàn phòng người duy nhất không xuất hiện trong máy quay lên tiếng hỏi.
Hắn nịnh nọt nhìn anh.
- Mình muốn một gian phòng có cửa sổ thật to, có thể nhìn thấy tượng nữ thần tự do, nhìn thấy hết những cảnh đẹp nhất của New York.
- A Đoạn Hoa, cái này gọi là ước nguyện sao... Ngươi rõ ràng là muốn đòi quà mà.
Có một người đẹp bất mãn nói.
"Hắc hắc" Hắn chớp chớp hai mắt.
- Cái này không tính, ước lại cái khác đi, mà không được nói ra đâu đấy.
Người đang quay phim nói, sau đó máy quay càng ngày càng tiến lại gần, quay sát khuôn mặt của hắn.
- Được.
Hắn nhắm mắt lại, đầy thành kính ước điều ước thứ ba.
- Thổi nến đi! Thổi nến đi.
Sau khi hắn mở mắt, một cô gái thét lên hết sức chói tai.
- Tây Môn, cậu lại đây.
Hắn cố ý yêu cầu.
Nguời quay phim không có biện pháp đành giao máy quay cho người khác rồi đi đến chỗ hắn. Bị đối phương kéo mạnh đến bên người, anh chợt nghe hắn kêu lên.
- Nào thổi! 1, 2 thổi.
Ngọn nến nhanh chóng bị thổi tắt, rồi đèn được bật lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xin Lỗi! Anh Yêu Em...
Acak"Tôi yêu cậu hơn cả chính bản thân mình, đó là điều mà không ai có thể thay đổi được. Cậu có thể không yêu tôi, nhưng không thể ngăn tôi yêu cậu." Trích: Ai là ai đích thương. Tác giả: Neleta Link edit full: https://haclonghoi.wordpress.com/dam-mỹ-h...