Tại một căn biệt thự được thiết kế theo kiểu phương Tây, nhìn từ cánh cống cao lớn ấy vào nhà,mọi cảnh xung quanh thật làm cho người ta cảm thấy yên bình và không muốn rời đi, nhưng đâu ai biết rằng bên trong căn biệt thự ấy đang xảy ra " cuộc chiến khảu hình" giữa hai vợ chồng nhà họ Vương kia, khiến tất cả người hầu chỉ dám đứng ngoài sân vườn mà không dám bước vào nhà.
Tại phòng ngủ:
"Bây giờ anh muốn sao? Tôi chịu đựng anh đủ rồi đấy!" vừa quát cậu vừa ném gối vào mặt anh, thật không thế chịu thêm cái tên này thêm một ngày nào nữa.
"Tôi làm gì mà khiến em phải chịu đựng? Thái độ em như vậy là sao? Quá đáng vừa thôi!"
"Anh nói cái gì, anh làm gì khiến tôi phải chịu đựng hả? Hờ, lúc trước anh nói gì với tôi, cưới tôi về sẽ chăm sóc cho tôi, quan tâm tôi, bên cạnh tôi, từ lúc Phong Nhi ra đời anh đã đối xử với tôi thế nào, anh bỏ mặc mẹ con tôi! Đi sáng đêm không về nhà, có khi là cả tuần anh cũng chẳng thèm về, một tin nhắn hay một cuộc gọi cũng chả có, Vương Tuấn Khải à, anh bận đến mức đó sao, 5 năm nay anh đối xử với tôi như thế, thì hỏi anh tôi đã chịu đựng đủ chưa?" nói ra những ấm ức trong lòng mình mấy năm qua, nước mắt cậu không tự chủ mà rơi xuống, cậu đã khóc vì anh bao nhiêu lần rồi, đến nỗi cậu cũng chẳng nhớ nữa
" Tôi..........." Vương Tuấn Khải cứng đờ người ra, không thể nào nói được thêm chữ nào nữa, anh đã làm như vậy với cậu sao, sao anh không nhận ra, anh cứ tưởng lâu lâu anh về nhà, được ôm cậu ngủ như thế là đủ với cậu rồi, anh thật sự sai sao?
" Hờ, anh đứng chết trân ở đó làm gì, sao không cải với tôi nữa, tôi nói đúng quá rồi chứ gì!"
" Tôi xin....." anh chưa kịp nói hết câu thì cậu đã cướp lời anh
" Đủ rồi Vương Tuấn Khải, bao nhiêu năm qua, lúc nào cãi vã anh cũng chỉ biết nói 1 tiếng xin lỗi, 2 tiếng cũng xin lỗi, tôi cũng chẳng nhớ đã tha thứ cho anh bao nhiêu lần rồi, thật sự chịu hết nổi anh rồi, tôi sẽ về NewYork anh cứ ở đây ôm hết đóng công việc của anh đi." nói rồi cậu đi đến mở tủ quần áo, kéo từ trong tủ ra chiếc vali đã chuẩn bị từ trước rồi tiến thẳng về phía cửa, chẳng thèm nhìn anh dù 1 lần. Vừa ra đến cửa, cậu dừng lại và kèm theo câu nói:
" Hôm qua Phong Nhi nói với tôi nó muốn anh dẫn nó đi chơi, ăn đồ nó thích, ngồi xem phim cùng nó, tôi đã thay anh làm những việc đó nhưng Phong Nhi vẫn không vui, sáng nay tôi đưa nó sang nhà Mẹ anh rồi, tôi cũng nói với nó tôi sẽ về NewYork một thời gian, thật không ngờ con trai anh đấy Vương Tuấn Khải, nó còn không hỏi tôi chính xác khi nào tôi sẽ về mà chỉ đáp trả lại tôi một câu hỏi rằng chiều nay anh có đến đón nó không? Làm ơn, khi tôi đi rồi, dành thời gian ở nhà với nó nhiều hơn vì khi anh đi nó chỉ ở nhà một mình với người giúp việc, đừng đế thằng bé mắc bệnh TỰ KỶ, tôi cảnh cáo anh đấy, ngày mai là ngày Phong Nhi đi học mẫu giáo tại trường Tứ Diệp Thảo, anh nhớ đưa nó đi !!!" nói rồi cậu thẳng thừng bước đi không chút do dự.
Vương Tuấn Khải vẫn đứng chết trân ở đó, rõ ràng nhìn thấy cậu rời đi, rõ ràng anh thấy nước mắt cậu rơi, rõ ràng thấy cậu phải chịu uất ức vì anh như vậy nhưng sao anh không làm gì được cả, tại sao không chạy đến kéo cậu lại, ôm cậu thật chặt để cậu không rời bỏ anh, anh làm sao vậy chứ?

BẠN ĐANG ĐỌC
[LongFic][KaiYuan][Hoàn] Chúng Ta Đã Thật Sự Hiểu Nhau?
FanfictionAuthor: Vương Vy Vy & Song Nhi Thể loại: Ngược, Hắc bang, sinh tử văn, nhất kiến chung tình, mỹ công mỹ thụ, cường công, phúc hắc công, phúc hắc thụ, niên thượng, thanh thủy văn, HE. Couple: Khải Nguyên Số chap: 20 chương ~Văn án~ Anh - một ông tr...