Anh hiện tại đang ngồi trong phòng làm việc, không gian yên lặng đến mức chỉ nghe soạt soạt trên những tờ giấy, nhịp thở đều đều của anh. Lại một lần nữa máy tính của anh hiện lên báo động, nhíu mắt lại nhìn vào màn hình máy tính, lại có người giở trò nữa sao, nhưng anh lại bất chợt rơi vào trong trạng thái hoang mang, cái gì chứ dữ liệu sẽ mất đi toàn bộ khi thanh phần trăm đó hiển thị 100%, thời gian chỉ còn năm phút.
Anh cố gắng ngăn lại nhưng lại có mật khẩu, anh cũng đâu phải thần thánh gì mà có thể tìm ra được mật khẩu chứ. Tất cả các lệnh mã hóa máy tính anh đều thử qua nhưng cuối cùng lại hiện ra bảng mật khẩu đó, chết tiệt thật mà.
Cùng lúc đó điện thoại phía cậu phát ra tín hiệu con virut, cậu lập tức định vị phát hiện ra nó đang ở Vương thị, cậu lập tức lái xe đến thẳng Vương thị vì cậu biết thời gian bây giờ chỉ còn chưa đến năm phút, nếu đến trễ không biết bao nhiêu công sức của anh xây dựng nên công ty hoàn toàn bị sụp đổ. Vừa đến Vương thị, không kịp để bảo vệ ngăn cản cậu đã chạy thẳng vào đại sảnh tiến đến thang máy chuyên dụng của anh, ấn mật khẩu rồi lên thẳng phòng anh.
Các nhân viên ở sảnh công ty vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ai mà có thể to gan đi đến dùng thang máy chuyên dụng của chủ tịch chứ, thật lạ là sao có thể biết được mật khảu chứ? Bất ngờ hơn là thân thủ rất nhanh, do hôm nay cậu diện toàn đồ đen cộng thêm thân thủ rất nhanh nên nhân viên chỉ kịp nhìn thấy bóng đen chạy lướt qua. Bảo vệ của Vương thị sau khi đã hoàn hồn liền tức tốc đuổi theo cậu.
Thang máy dừng trên tầng cao nhất, cậu chạy thật nhanh trên hành lang, vừa chạy vừa nhìn đồng hồ, chết tiệt thật! chỉ còn một phút. Cậu xông thẳng vào phòng của anh thấy anh đang ngồi trước máy tính liên tục gõ lên bàn phím. Cậu chạy đến trước mặt anh và nói
" Anh đi ra đi, tôi làm cho"
Anh nghe thấy tiếng cậu thì ngước mặt lên nhìn cậu, trong đầu có một câu hỏi đang xuất hiện là tại sao cậu lại đến đây? Anh đang đờ người ra thì cậu quát anh, vòng qua bàn đi đến đến rồi kéo tay anh đứng lên ra khỏi chiếc ghế. Anh đứng nhìn cậu đang gõ lệnh vô hiệu hóa, trong đầu anh suy nghĩ cậu đến để giúp anh sao? Nhưng sao cậu lại biết được chứ? Nhìn vào đồng hồ đang chạy ngược trên màn hình máy tính, chỉ còn 30 giây, người anh như nóng ran lên vậy, thật ra là ai đang phá anh chứ, Hoàng Lâm đã chết rồi mà.
Màn hình máy tính lại một lần nữa hiện lên khung mật khẩu, sẽ không có bất ngờ gì nếu như cậu nhập vào đó chỉ đơn giản là một mật khẩu bình thường, nhưng không phải như thế, mật khẩu 219811 là ngày tháng sinh của anh và cậu ghép lại với nhau. Sao thế này, mật khẩu này sao có thể trùng hợp như vậy, vấn đề đáng nói ở đây chính là tại sao cậu tìm ra nhanh như vậy. Đang trong trạng thái suy nghĩ thì cậu lên tiếng
" Xong rồi"
Anh chợt tỉnh kéo mình về hiện tại, trời ơi thời gian chỉ còn vài giây, cũng may là cậu nhập đúng mật khẩu nên đồng hồ đã ngưng vào 3 giây cuối. Thấy cậu cấm USB vào máy tính của anh làm gì đó xong rồi lại rút ra, đứng lên và đi ngang trước mặt anh, vừa đi vừa nói
" Xong rồi, tôi đi trước" nhưng đi được gần đến cửa thì anh lên tiếng
" Khoan đã"
![](https://img.wattpad.com/cover/101416713-288-k442972.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[LongFic][KaiYuan][Hoàn] Chúng Ta Đã Thật Sự Hiểu Nhau?
FanfictionAuthor: Vương Vy Vy & Song Nhi Thể loại: Ngược, Hắc bang, sinh tử văn, nhất kiến chung tình, mỹ công mỹ thụ, cường công, phúc hắc công, phúc hắc thụ, niên thượng, thanh thủy văn, HE. Couple: Khải Nguyên Số chap: 20 chương ~Văn án~ Anh - một ông tr...