Cậu thấy anh rơi nước mắt như thế nhưng cậu vẫn trạng thái đó, mỉm cười nhìn anh, sao bây giờ anh lại yếu đuối như vậy chứ, hiện tại cậu đang rất muốn trêu chọc anh
" Nè, tôi không khóc vậy anh khóc làm gì?"
" Mình kết thúc thật rồi sao, tất cả là do anh mà ra, nếu như anh không bỏ rơi em sẽ không có ngày hôm nay, sẽ không khiến em vì đau lòng mà rời bỏ anh, bây giờ thì sao, đơn anh đã kí, thật sự anh......." chưa nói hết câu cậu đã nhào đến ôm anh dù hiện tại cậu chỉ có thể ôm anh bằng một tay. Anh vì bất ngờ trước hành động của cậu mà đờ người ra. Cái gì vậy, cậu đang ôm anh sao, sao lại hết lạnh lùng rồi, tỏ ra nhu mì với anh như vậy chứ, giọng nói của cậu cắt ngang suy nghĩ của anh
" Vương Tuấn Khải, em chưa bao giờ thấy anh khóc vì ai cả, suốt thời gian từ lúc chúng ta bên nhau cho đến hiện tại bây giờ, em chưa thấy anh rơi nước mắt một lần nào cả, đây là lần đầu tiên. Lòng tự tôn của anh cao như vậy sao anh có thể vì cầu xin em mà quỳ xuống chứ, anh thật là thay đổi rồi. Thay đổi này của anh khiến em không thể nào ngờ trước được. Năm năm trước anh bỏ rơi em, 5 năm sau anh còn muốn bỏ rơi em nữa sao?" cậu vừa ôm anh vừa nói
" Anh không hề bỏ em, là em hiện tại bỏ anh mà!" anh sau khi nghe cậu nói thì kéo cậu ra khỏi lòng ngực mình đối diện với anh
" Anh còn nói dối sao? Đơn ly dị anh ký trước em rồi còn gì, bằng chứng rõ ràng như vậy còn chối"
" Sao?" anh bất ngờ trước lời nói của cậu, lập tức cầm tờ giấy ly dị lên xem, cậu đang lừa anh sao, cậu không hề ký đơn ly dị, anh là người ký trước sao
" Thấy chưa, là anh ký trước mà"
" Vương Nguyên à, em......"
" Haiz, em cũng phải có tâm sắc đá như vậy, anh hạ mình trước em như vậy sao em có thể nhẫn tâm bỏ anh chứ" thật ra cậu đã cố để mình không động tâm nhưng yêu vẫn là yêu, đâu ai ngăn được cảm xúc của chính bản thân mình chứ.
Anh ngay lập tức ôm cậu thật chặt trong lòng, cậu đã tha thứ cho anh rồi, còn gì có thể diễn tả cảm xúc của anh lúc này đây. Cảm nhận được anh ôm cậu rất chặt, cậu lên tiếng nói
" Nè, anh ôm chặt vậy đụng đến vết thương của em rồi này"
" Thật xin lỗi bảo bối, anh không cố ý, tại anh vui quá"
" Được rồi, bỏ qua hết đi, anh xem anh kìa, khóc nãy giờ mặt lem luốt hết đẹp trai rồi"
Anh im lặng ngồi đó nhìn cậu, đã lâu rồi cậu chưa từng chăm sóc anh như thế khiến anh cũng dần mất đi cảm giác khi một người chăm sóc mình là như thế nào. Giờ thì anh lại có được cảm giác yêu thương, thứ anh đã đánh mất giờ đã tìm lại được rồi. Anh bất giác không kiềm được nhóm người lên, đặt môi mình lên môi mềm mại của cậu, như cảm giác lúc đầu vậy, cậu rất ngọt, đời này anh hôn cậu mãi cũng không đủ. Mạnh bạo dùng lưỡi tách hai hàm ngọc ra, khoáy đều bên trong cậu. Cậu không hề chống trả gì anh, ngược lại còn đáp trả nụ hôn của anh khiến anh càng điên cuồng hơn, kéo cậu vào nụ hôn thật sâu.
Sau một lúc dây dưa anh buông cậu ra, cậu như gần mất hết không khí dựa vào lòng anh vừa thở vừa nói
" Anh....thật là"
![](https://img.wattpad.com/cover/101416713-288-k442972.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[LongFic][KaiYuan][Hoàn] Chúng Ta Đã Thật Sự Hiểu Nhau?
FanfictionAuthor: Vương Vy Vy & Song Nhi Thể loại: Ngược, Hắc bang, sinh tử văn, nhất kiến chung tình, mỹ công mỹ thụ, cường công, phúc hắc công, phúc hắc thụ, niên thượng, thanh thủy văn, HE. Couple: Khải Nguyên Số chap: 20 chương ~Văn án~ Anh - một ông tr...