Chap 30:Bại lộ

351 26 10
                                    

-Anh ơi ở bên kia vui lắm kìa._Cậu nắm tay anh chỉ và 1 đám đông.

-Vào đó đi._Rồi 2 người hòa vào dòng người đông đúc ấy.

"Chết tiệt! 2 người đó đâu rồi?!"_Kẻ bịt mặt để mất dấu họ, liền đi ra tìm.

"Kia rồi, nhưng sao có mỗi mình thằng nhóc? Tên kia đâu?"_hắn ta thấy cậu đang len lỏi trong đám đông ấy nhưng không thấy Taehyung, cậu ngày càng đi vào sâu hơn, hắn ta phải cố gắng bám theo để không mất dấu nữa. Sau 1 hồi chen chúc  muốn ngạt thở, Jungkook cuối cùng cũng chịu đi ra ngoài, nhưng cậu tiến vào 1  khu đất trống ít người được hàng rào cản xung quanh, muốn qua đó còn phải qua 1 con hẻm nhỏ rất khuất, tên đó đứng nép vào bức tường, hơi ló đầu ra tìm cậu.

"Lại biến mất?"_Hắn dáo dát tìm khắp nơi, nhưng không thể thấy cậu nữa.

-Tìm cái gì?_Taehyung từ lúc nào đứng sau lưng hắn, làm hắn hoảng hốt tìm đường chạy nhưng bị dồn vào bức tường, không còn cách nào khác, hắn phải chống trả, tên này chắc chắn được huấn luyện ghê lắm, vì từng đòn hắn ra đều rất thành thạo, liên tiếp nhắm vào anh nhưng anh đâu phải hạng tầm thường, từ nhỏ anh được cha và các vệ sĩ luyện tập hằng ngày, ngày càng tiến bộ, ngày càng nhiều người không thể đấu lại anh, cách ra đòn của anh nhanh hơn khiến hắn đỡ không kịp, hắn càng kiệt sức, anh càng không cần dùng nhiều sức lực.

Chiếc máy ảnh rơi ra, hắn cố chồm lấy nhưng đã bị Taehyung kéo lại, Jungkook nhanh chân bắt lấy nó ngay, cậu mở ra xem ảnh trong đó, toàn là những bức cậu đi chơi với anh suốt từ lúc lên xe đến bây giờ, những lúc nắm tay hay chơi cùng nhau đều bị hắn chụp lại hết.

-Nói, ngươi theo bọn ta để làm gì?_Anh bóp cổ hắn, ấn sát vào tường.

-............................_Tên đó vẫn không trả lời, anh càng siết chặt hơn.

-Kookie! trong đó có gì vậy?

-Là...ảnh của chúng ta...

-Đưa đây._Anh ra hiệu cậu đưa nó cho anh, chỉ với 1 tay, anh bóp nát chiếc máy ảnh trước mặt hắn, khiến hắn xanh mặt, run cầm cập.  Từng miếng sắt rơi xuống đất.

-Nói?

-......................_vẫn ngoan cố không chịu trả lời, hắn mò tay vào túi, lấy ra 2 viên tròn màu tím quăng xuống đất, bụi bay khắp, dày đặc cả 1 khoảng không làm anh mất tập trung thả hắn ra, lợi dụng thời cơ này hắn bỏ trốn,trước mắt anh giờ chỉ toàn 1 màu tím.

-Taehyung!

-đứng yên đó!

1 lúc sau, bụi dần mờ đi rồi hết.

-Anh có sao không?!_cậu chạy lại phía anh.

-Không sao, hắn chạy rồi.

-Thì ra hắn đã theo dõi ta từ sáng đến giờ.

-Đi thôi, hắn không dám quay lại nữa đâu.

-Vâng.

Cả 2 đi ra khỏi đó, để lại 1 khu đất màu tím.

-Anh nè,  lúc nãy nhìn anh ngầu lắm đó.

-Ừ.

-Anh học võ từ khi nào vậy?

 | taeguk | yêu trọn đời Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ