thể loại: boy love, ngược, có H, chút hài, cũng vừa là HE vừa là SE.
"...Em sẽ là ngôi sao trên trời, mãi dõi theo anh
Có thể gặp được anh, em thật, thật sự rất hạnh phúc
Chiều đợi anh về, nghe tiếng bước chân anh, những điều...
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Ngày hôm sau~
-Hôm nay bệnh nhân có thể tháo băng ra được rồi._Bác sĩ nói với cậu và Jimin.
-Cảm ơn bác sĩ, vậy là xuất viện được rồi._Jimin mừng rỡ.
-Tốt quá._Cậu không quên lấy điện thoại gọi cho Taehyung.
JK: [ Anh ơi em có thể tháo băng được rồi.]
TH: [ Ấy khoan đã.]
JK:[ Sao vậy anh?]
TH: [ Anh muốn là người đầu tiên tự tay tháo nó ra cho em.]
JK: [ .................Em hiểu rồi, anh đến nhanh nhé.]_Cậu cúp máy rồi ngồi cười tủm tỉm.
-Cười cái gì vậy?_Jimin hỏi.
-chỉ là tháo băng rồi nên em thấy vui thôi.
-Aissss.
1 lúc sau~
Jungkook đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân bệnh viện, thấy anh vừa đến.
-Em đi nha anh hai._Cậu xách cặp chạy đi.
-Ừ, chiều nay về nhà nhé.
-Vâng!
Cậu mở cửa xe nhảy lên ghế ngồi. Vừa đặt mông xuống cậu đã nhận 1 nụ hôn từ anh.
-Hết hồn hà.
-Vậy ngày nào cũng phải như thế này mới không hết hồn nữa._Anh cười manh rãnh.
-Giờ vẫn còn sớm, mình đi ra cánh đồng hoa hồng hôm trước đi._Cậu đánh trống lảng.
-Ok! Theo ý em.
Tại cánh đồng ấy.
Cậu nắm tay anh đi đến cây anh đào.
-Anh tháo đi.
-Được thôi._Anh từ từ nắm những mảnh vải ấy kéo nhẹ nhàng, tay trước rồi đến mặt. Từng thớ da lộ lên, vẫn trắng hồng, chỉ có 1 vài vết sẹo mờ.
Anh dần thấy rõ khuôn mặt ấy hơn, khuôn mặt thiên thần ngày nào bây giờ đã ở trước mắt anh, mấy ngày nay anh khuông được nhìn kĩ khuôn mặt ấy khiến anh rất khó chịu, bây giờ cậu đã có thể tháo băng , anh là người nóng lòng nhìn lại nó nhất. Bên má trái của cậu vẫn còn vết sẹo nhỏ, nhưng nó vẫn chẳng là gì, vẻ đẹp ấy, cuối cùng anh cũng được ngắm nhìn.
-để anh ngắm cái nào._Anh áp 2 tay lên má cậu.
-Thấy thế nào?
-Mũi này, má này, bên đây vẫn còn sẹo, nhưng không sao, thiên thần của anh ngày càng xinh đẹp đó nha.