Chương 1: Không chủ động, không kháng cự, không chịu trách nhiệm

11.9K 135 6
                                    


  Ánh nắng buổi sáng mùa hè chói lóa len lỏi qua tấm rèm mỏng manh tràn vào trong phòng, phủ một màu vàng rực rỡ lên người đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Bốn bề tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy từng nhịp thở đều đặn của cô gái đang mơ mộng trên mây kia.

Tinh tinh tinh tinh...

"Thức dậy mau, thức dậy mau, thức dậy mau..."

"Sáng nay thức dậy sớm, tự ngắm mình trong gương, bỗng nhận thấy mái tóc của mình thật... đáng yêu..."

Sau đó khoảng vài giây, mười chiếc đồng hồ báo thức đặt ở chiếc bàn cạnh giường đồng loạt cất tiếng chào ngày mới. Dường như tiếng chuông inh tai nhức óc kia không hề có chút tác động nào đến con người đó, cô chỉ khẽ vò mái tóc rối bời, lật qua lật lại trên giường, lấy tay quệt miệng, kéo lại chăn tử tế rồi... ngủ tiếp.

Khi tất cả đồng hồ đều đã ngừng kêu, chỉ còn duy nhất tiếng chuông điện thoại là vẫn reo vang không nản lòng, cái đầu với mái tóc "đáng yêu" kia cuối cùng cũng không thể chịu thêm được nữa mà đành động đậy người. Cô đưa tay mệt nhọc với lấy chiếc di động.

"ĐINH MỸ MÃN! MAU THỨC DẬY ĐI!"

Chỉ vừa mới nhấn nút trả lời, cô còn chưa kịp nói "A lô" thì người ở đầu dây bên kia đã hét toáng lên trong điện thoại.

Dường như biết chắc Mỹ Mãn sẽ nhắm mắt ngủ tiếp, người kia lại hét lên trong điên cuồng: "Cậu quên hôm nay phải đi phỏng vấn xin việc à? Hay định nửa cuộc đời còn lại sẽ sống vô ích phí hoài như thế này hả?".

"Á á á á... phỏng vấn xin việc?". Câu nói này quả nhiên đã đánh thức Đinh Mỹ Mãn thành công, ngay lập tức, cô bật người ngồi dậy.

"Ừm... Đài truyền hình cậu làm việc trước kia đang tuyển nhân viên sản xuất chương trình. Chính cậu nói với mình là sẽ đến đó phỏng vấn xin việc mà. Muốn làm lại từ đầu, muốn thay đổi bản thân, lại còn bắt mình sáng sớm hi sinh thời gian ngủ quý giá để gọi điện đánh thức cậu. Cậu có biết giấc ngủ đối với người thường xuyên xuất hiện trước đám đông như mình quan trọng, quý giá biết bao không? Vì lí gì mà mình đã thức giấc rồi còn cậu thì vẫn nằm ngủ như heo trên giường thế? Cậu không định thay đổi triệt để, sau đó xuất hiện trước mặt Giả Thiên Hạ, đòi lại tất cả sự tôn nghiêm đã mất của mình sao? Thôi được, vậy cậu cứ tiếp tục đi!".

Đinh Mỹ Mãn vừa nghe cô bạn chí cốt mắng mỏ không tiếc lời trong điện thoại vừa quay sang nhìn đồng hồ báo thức. Tám rưỡi! Nếu như bộ nhớ trong đầu cô không bị sai sót gì thì hình như thời gian phỏng vấn là chín rưỡi.

Gần như ngay lập tức, cơn buồn ngủ biến mất không một vết tích. "Đúng rồi, mình phải đi phỏng vấn xin việc. Mình thật sự muốn làm lại cuộc đời, muốn giành lại lòng tôn nghiêm đã mất! Hây, mình tỉnh hẳn rồi! Lâm Ái, Lâm Ái, mình yêu cậu vô cùng!".

"Có quỷ mới muốn được cậu yêu. Thôi không nói nữa, khi nào có kết quả nhớ phải gọi điện thông báo cho mình đấy!". Giọng nói chán chường của Lâm Ái truyền qua điện thoại. Lần này chẳng buồn đợi Mỹ Mãn đáp lại, cô đã dập máy thẳng thừng.

Lắc mạnh đầu, Mỹ Mãn hít một hơi thật sâu, tự biết chẳng còn thời gian để ngồi than thở chuyện nhân sinh nữa. Việc cô phải làm lúc này là đem tất cả dũng khí của phụ nữ thế kỉ 21 đi "chiến đấu".

Mỹ Mãn loạng choạng đứng dậy, sống kiên cường như một loài chim bất tử, mặt cô biểu hiện rõ ý chí quật cường đang sôi sục. Lúc này trong mắt cô dường như chẳng còn nhìn thấy gì nữa, nâng cao bàn tay còn đang cầm chiếc chăn mỏng, cô hừng hực khí thế, tuyên thệ với chính mình: "Đinh Mỹ Mãn! Phải kiên cường! Mục tiêu hiện tại chính là... đến kịp buổi phỏng vấn lúc chín rưỡi, nỗ lực làm việc, phải kiếm, kiếm, kiếm lại hết tất cả số tiền đã phung phí, tất cả số tiền đó!".

Chín rưỡi sáng, đường đi lối lại người xe tấp nập, hối hả, phản ánh chính xác nhịp điệu nhanh đến chóng mặt của cuộc sống phồn hoa chốn đô thị.

Phía trước toà nhà đài truyền hình đông đúc, nhộn nhịp hơn so với thường ngày. Dòng người xếp hàng phỏng vấn xin việc kéo dài cho tới tận trước cửa thang máy.

Khi cửa thang máy sáng loáng như gương từ từ mở ra, những người đang ngồi chờ phỏng vấn "suỵt" một tiếng ra hiệu trật tự.

Mỹ Mãn tay xách giày cao gót, đi chân trần, mặc bộ quần áo chẳng nhận ra nổi màu sắc, chen ra khỏi thang máy. Cô nhìn đám người đang chen chúc trước cửa, phớt lờ hết những ánh mắt khinh khỉnh đang hướng về phía mình. Mỹ Mãn chống tay dựa vào tường, thở hắt ra vì mệt, dần dần ổn định lại hơi thở gấp gáp vì chạy nhanh.

Tứ phía bỗng nhiên im bặt không một tiếng động, nữ giám khảo quay đầu qua, vô cùng kinh ngạc khi thấy Đinh Mỹ Mãn đứng ở ngoài cửa. "Đã nói không biết bao lần rồi, không được để cho mấy diễn viên đóng vai người bị hại trong các chương trình tin tức chạy loạn xạ khắp nơi! Không thấy chúng tôi đang phỏng vấn hay sao?".

Cô nhân viên lễ tân tái xanh mặt, không biết đáp lại thế nào, vội ngừng mấy việc đang làm lại, định đuổi Mỹ Mãn ra ngoài.

"Tôi đến đây là để phỏng vấn!". Mỹ Mãn nắm chặt tay.

"Phỏng vấn?". Giọng nữ giám khảo vút lên tới nốt cao nhất vì ngạc nhiên rồi mới dần dần trấn tĩnh lại, cô ta nâng ly trà lên, bình tĩnh nói: "Kể cả diễn viên đến xin phỏng vấn vào vai người bị hại trong chương trình tin tức thì cũng không được chạy lung tung khắp nơi".

"Này đồng chí, xin đồng chí nhìn tôi thật kĩ, tôi là Đinh Mỹ Mãn. Lúc tôi đây danh tiếng lẫy lừng khắp nơi, e rằng đồng chí vẫn còn yên ấm trong vòng bao bọc của cha mẹ đấy!". Nói xong, cô ra sức đẩy tầng tầng lớp lớp những người chờ phỏng vấn ra, nhanh chóng bước tới chỗ bàn giám khảo. Cô đưa tay vuốt gọn lại mái tóc loà xoà, để cho nữ giám khảo kia nhìn rõ mặt mình.

"Ồ!". Cô giám khảo kia không kiềm chế được, phụt cả ngụm trà ra, đồng tử giãn to, không dám thất lễ với người phụ nữ trước mặt mình nữa.

Cô ta nhìn Mỹ Mãn một cách chăm chú. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt to linh lợi, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mềm mại, quyến rũ... Tất cả kết hợp lại, rõ ràng đó chính là Đinh Mỹ Mãn, một trong những người dẫn chương trình kém cỏi... à, không phải, nổi đình nổi đám nhất trên màn ảnh ngày đó!

Đợi tới lúc cô giám khảo này nhận ra thì đã quá muộn, nước phun khỏi miệng sao có thể thu hồi lại được? Nhìn khuôn mặt Mỹ Mãn ướt đẫm nước trà, cô ta sợ sệt nuốt nước bọt, vội vàng lấy chiếc khăn trên bàn lau mặt cho cô: "Chị Mỹ Mãn, em xin lỗi, em xin lỗi nhé! Ừm... hôm nay chị ăn mặc thật đúng là ... theo kịp thời đại! Đúng vậy, rất thời thượng, đến mức em nhất thời không nhận ra. Chị, chị, chị ... lúc nãy chị nói gì cơ? Chị cũng đến phỏng vấn sao?"

"Không được à? Trong thông báo tuyển dụng đâu có nói người quá xinh đẹp không được dự tuyển?" Mỹ Mãn hỏi vặn lại.

"Đúng là vậy, nhưng mà... chị cũng phải biết tại sao các sếp lại tìm nhân viên sản xuất chương trình lúc này chứ? Có kênh truyền hình cần thay đổi nên khối lượng công việc sẽ rất lớn đó, hơn nữa còn phải đảm bảo tỉ suất bạn xem đài..."

"Tôi biết! Các người thấy còn ai thích hợp hơn tôi để tranh giành tỉ suất khán giả với anh ta hay sao?"

Đương nhiên là không có đáp án.

Cho nên, sau khi Mỹ Mãn thốt ra câu nói đó, cuộc phỏng vấn tuyển dụng thu hút không biết bao nhiêu tinh anh trong giới truyền thông nhanh chóng kết thúc, Mỹ Mãn chính là lựa chọn sáng giá và duy nhất! Hơn thế, lương bổng, đãi ngộ với cô cũng rất cao. Vừa nghe thấy "ái tướng" năm xưa quay lại đầu quân, giám đốc đài đã đích thân xuống bàn bạc kế hoạch với cô. Với tình trạng phải lo từng bữa ăn như hiện nay, Mỹ Mãn đâu có tư cách gì đòi hỏi mức lương hay đãi ngộ, cô chỉ mong sao có thể nhanh chóng được đi làm trở lại. Chính vì vậy, khi nhìn thấy những con số có thể chấp nhận được trên bản hợp đồng, Mỹ Mãn chẳng nói lời nào, nhanh chóng kí vào hợp đồng tuyển dụng.

Trước sự lanh lẹ của cô, giám đốc đài cảm thấy vô cùng cảm kích, thậm chí còn phá vỡ quy tắc "đại tiết kiệm" và bản tính bủn xỉn của mình, quyết định đãi mọi người bữa tối, coi như tổ chức tiệc hoan nghênh Mỹ Mãn trở lại.

Vừa nghe thấy tối nay có "người bao", mắt Mỹ Mãn sáng lấp lánh, ngay lập tức cô quay về nhà thay bộ quần áo thảm thương kia rồi nhanh chóng đến nhà hàng.

Mặc dù vậy, đầu óc Mỹ Mãn vẫn vô cùng tỉnh táo. Cô biết sự ưu đãi đó hoàn toàn do cô có năng lực hơn người. Hơn nữa, khi muốn cạnh tranh, giành giật tỉ suất người xem với đài truyền hình đối thủ thì trước tiên phải hạ gục những chương trình giải trí đang được công chúng yêu thích nhất của họ. Mà người sản xuất ra những chương trình đó lại có quan hệ "không bình thường" với Mỹ Mãn.

Giả Thiên Hạ, người bạn thanh mai trúc mã, gã chồng cũ, tên đàn ông khốn kiếp lại đang ôm ấp, tình cảm với người phụ nữ khác ngay trước mặt Mỹ Mãn.

Trong hành lang người qua kẻ lại tấp nập, vậy mà vẫn có kẻ không hề tỏ ra ngượng ngùng, đường hoàng "diễn màn kịch tình cảm cháy bỏng" ở một góc nhà hàng cho mọi người cùng xem. Thêm vào đó, "nhân vật nam chính" lại đẹp trai quá mức cần thiết nên lại càng thu hút những con mắt tò mò.

Từng đường nét trên khuôn mặt anh lúc nhìn nghiêng đều hết sức tinh tế, giống như một kiệt tác nghệ thuật do người hoạ sĩ tài năng sáng tạo ra. Vầng trán lấm tấm mồ hôi cho thấy anh đang vô cùng hứng khởi, càng tôn thêm nét đàn ông quyến rũ ở anh. Anh mặc một chiếc vest đen, bên trong là chiếc áo phông trắng cổ chữ V. Hai màu trắng đen kết hợp, vừa đơn giản lại vừa thời trang. Anh tựa người vào tường, làm nổi rõ thân hình cao to của mình. Người phụ nữ bên cạnh thì đang ra sức "chiếm lĩnh" lấy đôi tai anh, đôi tay trắng ngần của cô ta không yên một chỗ mà ra sức tiến sâu vào bên trong chiếc áo phông. Bổ sung cho hình ảnh sinh động hiển hiện trước mắt là tiếng kêu sung sướng của người phụ nữ.

Hình ảnh chạm khảm tuyệt đẹp và sống động! Thế nhưng câu bình luận duy nhất hiện lên trong đầu Mỹ Mãn lúc này chính là "Một đôi cẩu nam nữ!". Xin hãy tha thứ cho cái miệng độc địa của cô, đây là những từ ngữ nho nhã nhất mà cô ấy có thể nghĩ ra được tại thời điểm này!

Không hẹn mà gặp đã đủ kinh hoàng lắm rồi, huống chi lại là cảnh tượng như lúc này! Cô đứng chết lặng, tiến thoái lưỡng nan. Cũng không nhớ rõ cô đã đứng ở đó bao lâu, đến lúc thấy chân hơi tê tê, tên đàn ông thối tha kia mới nhận ra sự tồn tại của Mỹ Mãn. Ánh mắt anh không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng không ngăn nổi cảm giác khoái lạc lúc đó, cái suy nghĩ đẩy người phụ nữ bên cạnh ra bị dập tắt triệt để.

"Có khán giả đó." Giả Thiên Hạ cúi đầu, nhắc cô gái.

"Gì cơ?" Hiển nhiên là người phụ nữ đang đắm chìm trong men tình cháy bỏng kia đang ngây người ra, đờ đẫn. Cô ngước đôi mắt mơ màng nhìn theo ánh mắt của anh, bắt gặp Mỹ Mãn . Như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, cô nàng lập tức tỉnh táo trở lại: "Chị ... chị Mỹ Mãn ..."

"Là cô hả?" Ánh mắt Mỹ Mãn sắc lạnh, vô hồn. Cô kìm nén lửa giận đang sôi sục, cố tỏ ra như không có chuyện gì.

Chỉ mới nhìn qua, cô đã nhận ra người phụ nữ thanh tú trước mặt, Mạc Tường, trước kia là người dẫn chương trình ngoại cảnh trong chương trình của cô, thậm chí có thể nói đó là người do một tay cô đào tạo nên. Vậy mà lúc này cô ả lại trở thành người phụ nữ nũng nịu, tình tứ với chồng cũ của Mỹ Mãn ngay trước mặt cô. Thật đúng là trớ trêu, đau đớn!

"Ừm... giám đốc và mọi người đang ở trong phòng đợi chị. Em ... em vào trong trước nhé!". Mạc Tường vội chỉnh sửa lại trang phục. Mặc dù ở thời buổi này, chuyện nam nữ ôm hôn thắm thiết không có gì phải hoảng hốt, hổ thẹn, thế nhưng đối tượng lại là chồng cũ của đồng nghiệp mình, hơn nữa lại còn bị "bắt gặp tại trận", tất nhiên đó chẳng phải là chuyện lãng mạn, sung sướng gì!

Mạc Tường nhanh chóng chạy mất, Mỹ Mãn liền thu ánh mắt kinh ngạc, lạnh lùng liếc Giả Thiên Hạ một cái.

Chẳng vội vã che đi dấu vết của những giây phút mặn nồng, anh làm như không có chuyện gì, nhếch miệng cười với cô, làm bộ dạng như thể "anh cũng chỉ là người bị hại thôi."

Dáng vẻ đó làm Mỹ Mãn nhớ về những ngày cũ ...

"Giả Thiên Hạ, lẽ nào anh không nhận thấy cái cô hoa khôi gì đó của trường có tình ý với anh sao? Tại sao không giữ khoảng cách với cô ấy? Lẽ nào anh cũng thích cô ta?"

"Phương châm của anh là: Không chủ động, không kháng cự, không chịu trách nhiệm."

Hồi đó, vị Giả thiếu gia này mới có 17 tuổi. Cho đến nay, xem ra anh ta vẫn cứ là một người nhẫn nại và ngoan cố. Phương châm ấy vẫn được giữ gìn và phát huy triệt để. Mỹ Mãn hất cao cằm, tỏ vẻ kiêu sa, không quan tâm, không để ý, quay người định đi khỏi.

"Này, cứ thế mà đi sao?"

Tiếng nói như chế giễu truyền đến từ phía sau lưng, nghe vẫn rất hay, đến mức đáng ghét!

"Có biết cô vừa làm ngắt quãng cái gì không?" Anh không mấy để tâm đến sự im lặng của Mỹ Mãn, thậm chí chẳng coi ra gì, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình mà tiếp tục nói.

"Hừm!" Người phụ nữ không tranh giành đó đã dừng lại, giận sôi người, không buồn đáp trả.

"Cô đang ngầm so sánh tôi là cầm thú đúng không?" Hành động trước nay không đổi của cô khiến sự thoả mãn của anh sụp đổ hoàn toàn. Anh bất giác tiến sát lại.

"Đừng có lại đây, kẻ đầy tục khí kia!" Mỹ Mãn cau mày, lùi về sau một bước.

Thiên Hạ nhớ ra là cô bị dị ứng với một số mùi nước hoa nên dừng bước, mỉm cười đáp: "Cô quay trở lại lúc nào thế?"

Liên quan quái gì đến anh? Cô rất muốn hét to câu đó. Thế nhưng suy đi tính lại, anh rất hiểu con người cô, càng tức giận lại càng chứng tỏ đang quan tâm đến người ta. Thế nên, Mỹ Mãn cố tỏ ra bình tĩnh, trả lời: "Gần được ba tháng rồi."

"Tại sao không về nhà?" Mặt anh cau lại, hiện rõ vẻ vô cùng bức xúc, tức tối.

"À, không biết là do ai hại đây ..." Anh ta không phải là không biết bố mẹ cô một thời đã kiên quyết, ra sức phản đối cô kết hôn, rồi không hiểu sao lại đổi tính đổi nết, ra sức phản đối cô li hôn. Sau đó, hai cụ đã chụp hết các tội danh "bất trung, bất hiếu, không trinh tiết" lên cô, chỉ còn thiếu nước đăng báo đoạn tuyệt quan hệ nữa thôi. Đến mức đấy thì làm sao cô có thể quay về nhà được chứ?

"Ý tôi nói là nhà của hai chúng ta ấy!". Anh ngắt lời của cô.

Mỹ Mãn sựng lại, rồi cô không khách khí cười nhạt: "Chúng ta? Chỉ tôi với anh? Giả đại thiếu gia, có cần tôi phải nhắc nhở anh không? Chúng ta đã li hôn rồi mà."

Đôi tay anh để ở túi quần nắm chặt lại như đang ngầm kìm nén ý muốn mắng cho cô một trận. Sao cô cứ phải dùng những lời lẽ độc địa thế để buộc anh phải nhớ lại cái chuyện vớ vẩn năm xưa chứ? Anh đương nhiên biết hai người họ đã li hôn, hơn nữa giấy li hôn còn là màu xanh lục đáng ghét nữa. Cũng giống như màu mũ mà Thiên Hạ nghi ngờ Mỹ Mãn đã đội cho mình[1]!

[1] Ở Trung Quốc, cho ai đội mũ xanh có nghĩa là ngoại tình.

"Thế thì có làm sao? Sau khi li hôn người ta vẫn có thể tái hôn mà?". Phải nén lại trong lòng một loạt những lời nguyền rủa, Thiên Hạ tiếp tục nở nụ cười trên môi, bộc lộ rõ ý chí quyết đấu đến cùng, không cần biết đến thể diện.

"Tất nhiên là có thể, nhưng trước hết, tôi phải đang độc thân mới được". Cô cố tình nhấn mạnh vào hai chữ "độc thân".

"Đúng thế! Không phải hai chúng ta đã li hôn rồi sao?".

Mỹ Mãn định mở miệng, còn chưa kịp thốt ra lời nào thì đã bị Giả Thiên Hạ chặn họng. "Đừng hét lên! Bình tĩnh lại nào!". Anh vẫn nhớ thói quen của người phụ nữ đó, chỉ cần tức giận tột độ là không phân biệt nơi chốn, cứ thế phát hoả.

Mỹ Mãn liền lấy lại bình tĩnh, nhất quyết không cho Giả Thiên Hạ được hả hê vì nghĩ anh hiểu rõ cô như lòng bàn tay. Cô tỏ ra bình thản, hỏi vặn lại: "Chẳng lẽ tôi không được có người đàn ông khác sao?".

"Ừ, không thể được". Anh trịnh trọng gật đầu.

"Đồ thần kinh! Bây giờ tôi sẽ đi tìm!". Đinh Mỹ Mãn nổi giận thực sự. Vốn dĩ vợ chồng đã li hôn, nhìn thấy nhau chỉ cần gật đầu một cái rồi đi qua là được rồi, tại sao cô còn ngốc nghếch đứng lại đó, nhìn anh ta giở trò điên dại chứ? Đã thế lại còn không kiềm chế được mà làm trò điên dại cùng anh ta.

Lần này, Giả Thiên Hạ không hề ngăn cản cô đi, anh chỉ đứng đó, lặng nhìn theo bóng dáng cô, trên miệng vẫn giữ một nụ cười nhạt.

Lúc hai người li hôn, Đinh Mỹ Mãn đã chỉ trích anh vô số điều, những ưu khuyết điểm trước kia đều trở thành lí do để chia tay. Không biết quan tâm đúng mức, trước giờ không hề để ý đến cảm xúc của cô, làm việc điên cuồng, hơn nữa thường tự mình đưa ra quyết định, chèn ép cô quá đáng... tất cả những tội danh đó đều được đổ hết lên đầu anh.

Vậy cũng được, lần này anh sẽ tiến hành chậm rãi hơn, ôn hoà hơn, dịu dàng hơn...

Nếu như không có cuộc gặp gỡ tình cờ chết tiệt này thì có thể coi đây là bữa tối tuyệt vời nhất trong ba tháng qua của cô.

Đáng tiếc, chuyện "nếu như" thường không mấy khi thành hiện thực. Cho nên bữa tối này cô không thấy ngon miệng chút nào, đặc biệt là mỗi khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Tường đang ngồi đối diện thì cảm giác đau đớn lại trào lên.

Sau bữa tối, một vài đồng nghiệp đề nghị đi tiếp tăng hai hát karaoke nhưng bị giám đốc từ chối thẳng thừng. Lần đầu tiên, Mỹ Mãn cảm kích trước bản tính kẹt xỉn của ông từ tận đáy lòng. Thực sự cô không còn sức lực để tiếp tục cười giả tạo ứng phó với Mạc Tường nữa.

Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, cố tỏ ra liễu yếu đào tơ như Lâm Đại Ngọc đó khiến Đinh Mỹ Mãn buồn nôn. Cô không phải dạng người nhỏ nhen, ích kỉ. Nếu như cô ta chỉ là người phụ nữ quyến rũ chồng cô sau khi hai người họ li hôn thì Mỹ Mãn có thể cười nhạt cho qua hoặc sẽ trút lên đầu Giả Thiên Hạ tội danh trăng hoa, lăng nhăng, vừa dứt tình cũ đã có ngay người mới. Thậm chí cô còn phải cảm ơn Mạc Tường đã cho cô một lí do đầy đủ để bỏ cuộc hoàn toàn. Nhưng thực tế lại không phải như vậy, nếu như dùng thuật ngữ chuyên môn ngành "tình yêu học" thì Mạc Tường đích thị là "kẻ thứ ba" không hơn không kém, nôm na hơn thì gọi là "vợ hai".

Lúc đầu, cô ta làm bộ dạng yếu đuối, đáng thương để thâm nhập vào cuộc sống của cô, cuối cùng, khi đã lấy được sự đồng cảm từ cô, Mạc Tường đã cho cô nếm trải hoàn toàn cảm giác "cõng rắn cắn gà nhà". Chính vào ngày Đinh Mỹ Mãn và Giả Thiên Hạ đi lấy giấy chứng nhận li hôn, Mạc Tường gọi điện cho Mỹ Mãn. Giọng điệu yếu đuối, vô tội trước kia nay được thay bằng thái độ kiêu ngạo của kẻ chiến thắng. Không những thế, cô ta còn cười nhạo Mỹ Mãn, ném vào mặt cô một câu: "Đinh Mỹ Mãn, chị đã hiểu chưa? Trên thế giới này, không tồn tại cặp vợ chồng nào mà không thể ngăn cách, chia rẽ được, chỉ là kẻ thứ ba không đủ kiên nhẫn và nỗ lực mà thôi".

Tốt thôi! Cô ta đủ kiên nhẫn và nỗ lực, cô ta đã thành công.

Nếu như không phải do túng thiếu, khó khăn tột độ, Mỹ Mãn dù có chết cũng chẳng muốn quay lại đây!

Nhưng nếu như đã quay về rồi thì cô phải liều mình xông tới, dù có bực bội, đau khổ thế nào cũng phải kiên trì bám trụ ở nơi đây đến cùng.

Thế nên, Đinh Mỹ Mãn đã bắt đầu lại cuộc đời một cách vô cùng hứng khởi, thậm chí có phần hơi điên cuồng.

Cô làm việc không quản ngày đêm, thường xuyên đi sớm về muộn, mặc cả từng đồng với mấy bác bán rau ở chợ chỉ để mua vài cân cải thảo, hay mặt dày mày dạn xin ứng trước lương để đóng tiền thuê nhà... Tất cả những việc ấy khiến cô cảm thấy an lòng, còn với những người xung quanh thì đó giống như một kiểu "giày vò" vậy.

"Mỹ Mãn này, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì thế? Số tiền cô nhận được sau khi li hôn với Giả Thiên Hạ chắc chắn đủ để cô tiêu xài rủng rỉnh cả đời mà."

Câu nói đùa của một đồng nghiệp khiến cho Mỹ Mãn chợt bừng tỉnh, cô có nỗi khổ mà khó thốt nên lời.  

Mỹ Mãn đệ nhất Thiên Hạ - An Tư NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ