KageKao

528 21 1
                                        




           

Mark thở dài và nhìn ra bầu trời đêm. Anh đang đứng trên mái nhà của căn hộ, bốn tầng. Đôi lúc Mark chỉ thích ở trên đây và suy ngẫm, nơi này thật yên tĩnh và thanh bình. Nếu nhìn xuống bạn có thể thấy sự nhộn nhịp và hối hả thường ngày của thành phố, nhưng khi nhìn lên, bạn sẽ thấy cả bầu trời tuyệt đẹp, đôi khi là vầng trăng sáng hoặc những vì sao.

Mark đi dọc theo mép của mái nhà để không bị rơi xuống. Đã khá muộn nên anh sẽ quay lại căn phòng của mình sớm thôi. Rồi anh thấy một thứ gì đó bay phất phơ trong gió cách đó vài mét. Mark bước tới và nhặt nó lên, đó là tờ báo ngày hôm nay, và bắt đầu đọc trang nhất:

"TÌM THẤY MỘT THANH NIÊN ĐÃ CHẾT CẠNH KHU RỪNG"

Trước đó, vào ngày hôm nay, John Parker, 20 tuổi, được tìm thấy trong tình trạng đã chết cạnh khu rừng phía bắc. Gia đình cậu nói rằng cậu chưa bao giờ có kẻ thù thực sự nào, nhưng có lẽ cậu đã là kẻ sinh sự. Tuy nhiên họ không biết rằng ai đã khiến cậu ấy chết. Nguyên nhân cái chết của cậu có khả năng là do mất máu. Những vết sẹo có lẽ là từ một loài vật lớn, nhưng đó không phải là nguyên nhân vì một ký hiệu được khắc trên trán. Ký hiệu đó là -

Mark bỏ tờ báo xuống noi mà anh nhặt được, anh không muốn một bài viết như vậy làm hỏng buổi tối của anh. Anh bước dọc theo cạnh mái nhà, ngước nhìn bầu trời. Hai mươi tuổi, quá trẻ. Anh cảm thấy tiếc cho cậu thanh niên, vì bản thân anh đã gần ba mươi tuổi. Anh nghĩ về tất cả những điều mà chàng trai ấy sẽ không thể thực hiện khi cuộc đời cậu ta kết thúc. Mark cố gắng bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu; anh không muốn cảm thấy phiền muộn.

Không biết từ khi nào, bàn tay của Mark đụng phải một thùng cạc tông rỗng khiến nó rơi khỏi mái nhà. Anh cố chụp lấy nhưng không được; nó rơi thẳng xuống đường. Thật kỳ lạ, anh không thấy một chiếc xe nào, chỉ có lẻ loi một bóng người đi dọc theo vỉa hè.

"Này! Cẩn thận!" Anh la lên, nhưng đã quá trễ. Cái thùng rơi xuống đầu người đó; well, ít nhất nó chỉ là một cái thùng cạc tông rỗng. Anh định lên tiếng xin lỗi nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến anh sững người. Người đang đứng trên vỉa hè ngước lên nhìn anh ta, hắn mặc chiếc áo hoodie màu đen và chiếc khăn choàng sọc đen trắng. Tất nhiên đó không phải thứ đã khiến anh sững người, mà là chiếc mặt nạ kỳ dị; nửa tối đen và nửa trắng sáng.

Anh cố lấy lại bình tĩnh và định la lên xin lỗi; có lẽ người này vừa trở về từ một buổi tiệc hoặc cuộc hội họp kỳ lạ; thì anh lại đứng hình bởi những gì anh vừa nhìn thấy. Người đàn ông đó nói gì đó mà Mark không thể nghe thấy, và rồi nhảy lên tường. Hắn bắt đầu leo lên tòa nhà giống như một con nhện hay thằn lằn. Mark đứng hình, há hốc mồm ra, cố cho rằng điều anh vừa thấy là chuyện bình thường. Người đàn ông kỳ dị, không, quái vật, đã leo lên đến đỉnh của tòa nhà và nép vào bờ tường. Mark thấy cái cách mà hắn leo lên tòa nhà một cách dễ dàng; hắn mang găng tay trắng, với móng vuốt đen, dài xuyên qua cả bao tay. Anh thấy cái mặt nạ có khuôn mặt ở trên, nhưng chỉ có một nửa. Trên mặt trắng của chiếc mặt nạ có hình dạng của một đôi mắt tức giận và cái miệng cong xuống tỏ vẻ khó chịu.

Creepypasta - CharactersNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ