Tác giả: Nguyễn Thu Ngân
Ngôi nhà gỗ ẩn hiện sau làn sương mờ. Tôi có thể dễ dàng nhận ra nó, vì tôi đã đi tìm nó suốt năm năm qua. Hình ảnh của ngôi nhà gỗ cũ kì giữa rừng thông chưa từng phai mờ khỏi tâm trí tôi trong suốt những năm qua. Đến được nơi này đối với tôi quả là một kì tích. Cả cuộc hành trình của mình, tôi đã luôn tự hỏi rằng liệu mình có thể sống sót để tiếp tục không. Mỗi lần tự hỏi bản thân như vậy, một giọng nói bí ẩn cứ văng vẳng trong đầu tôi:
"Bỏ cuộc đi... Bỏ cuộc đi! Ngươi sẽ chết trước khi tìm thấy đích đến đó!"
Tôi ghét giọng nói đó. Tôi ghét nó! Tôi hận nó, tôi muốn dứt điểm nó mãi mãi. Để tôi không còn bị làm phiền nữa, để không còn bị gieo vào đầu suy nghĩ bỏ cuộc nữa.
Lần này cũng vậy. Ngay cả khi mọi thứ đã ở trong tầm với. Chỉ cần bước lên bậc thang này là tôi đã gần chạm đến mục đích cùa mình. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy rất mơ hồ, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ. Sương mù có vẻ như đã làm tôi mất phương hướng, suy nghĩ và cảm xúc của tôi cũng vậy. Mọi thứ... ngôi nhà đó, giọng nói đó... Ngay cả cuộc hành trình đằng đẵng này cũng chỉ là ảo giác...
Tôi ôm đầu, cố gắng bình tĩnh lại. Tôi đã đến được đây rồi, không có lí do gì mà để cho một màn sương làm quyết tâm của tôi lung lay. Hít một hơi thật sâu, tôi xốc lại balo trên vai mình rồi bước từng bước lên bậc thang. Có vẻ bậc thang này đã cũ lắm rồi, tất nhiên, ngôi nhà này đã ở đây rất lâu rồi.
Đứng trước cánh cửa nhưng tôi vẫn chần chừ không dám mở cửa. Không thể biết được ai hay cái gì đang ở trong đó, chờ đợi tôi đi vào và thộp lấy cổ tôi với một con dao hoặc bất kì thứ vũ khí gì trên tay. Con người chúng ta hay sợ những gì mình không biết hoặc không nhìn thấy. Đương nhiên tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tôi không biết trong đó là gì, nhưng tôi biết chắc rằng nó khác với những thứ mà tôi đã gặp trong chuyến đi của mình. Nhưng dù thế nào thì...
"Kẹttt..."
Một tiếng kẹt phát ra khi tôi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ ọp ẹp của ngôi nhà. Tôi ho vài cái vì bụi bặm bay ra khi tôi mở cửa. Phủi phủi bụi ra khỏi tay và quần áo của mình, tôi bước từng bước cẩn trọng trên sàn gỗ mục nát. Càng tiến sâu vào trong, không gian càng ngày càng tối tăm hơn. Mùi đất ẩm trộn lẫn với mùi ẩm mục của lá cây khô xộc lên mũi tôi. Cảm giác như bên trong ngôi nhà này đã làm da gà tôi nổi lên mấy lớp liền vậy. Đột nhiên cánh cửa đóng sầm lại ngay sau lưng tôi. Tôi giật mình quay lại, hít thở để trấn tĩnh bản thân mình. Đến bây giờ tôi đã biết là không còn đường thoát nữa rồi. Tôi lại quay ra, tiếp tục đi vào căn phòng tiếp theo, cũng là phòng cuối của ngôi nhà. Đích đến của tôi...
Cảm giác đứng trước cánh cửa của đích đến còn mạnh mẽ hơn cả lúc ở ngoài nhà. Dù chưa vào trong phòng nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh người. Cơ thể tôi run lên từng đợt, chắc chắn không phải là do thời tiết. Mà là do cái thứ đang chờ đợi tôi trong căn phòng này. Lại một lần nữa, tiếng nói đó lại vang lên trong đầu tôi:
"Bỏ cuộc đi! Bây giờ ngươi không còn có lựa chọn khác nữa rồi! Bỏ cuộc hoặc chết!"
Vậy... chắc lựa chọn thứ hai sẽ tốt hơn cho tôi vào lúc này nhỉ?
Tôi đẩy mạnh cánh cửa rồi bước ngay vào trong. Khi đôi mắt dần quen với bóng tối, tôi đã có thể nhìn thấy thứ đang hiện diện trong phòng. Đó là một người, không... là một cô gái. Một vài tia sáng le lói từ khe nứt trên những bức tường giúp tôi nhìn rõ cô gái đó hơn. Cô ta đội trên đầu một chiếc mũ rộng vành bằng nhung đen che đi một nửa khuôn mặt. Tôi chỉ có thể thấy được nụ cười nửa miệng của cô ta, nụ cười làm cho người đối diện thấy lạnh sống lưng. Diện trên người bộ váy đen dài và một cây thánh giá bằng bạc đeo trên cổ, cô ta ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế sofa lớn giữa căn phòng. Trái ngược lại với vẻ hoang tàn của căn phòng, chiếc ghế sofa đó có màu đỏ sẫm xa xỉ giống như màu của một loại rượu vang thượng hạng. Những bông hoa hồng tinh xảo được thêu trên tấm nệm nhung càng làm chiếc ghế nổi bật hơn giữa màu đen tăm tối của căn phòng.
