Tác giả: Cá Voi Hắt Xì
Richard vốn chẳng nghĩ mình đã ngồi tại bàn làm việc lâu như vậy. Chiếc đồng hồ kiểu cổ góc phòng khách đổ đúng mười một tiếng chuông, bên ngoài khung cửa sổ đã đen kịt từ bao giờ.
Mệt mỏi thả lỏng người tựa ra phía sau, cảm giác cứng ngắc lạnh lẽo của thành ghế xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng chạm vào da thịt nhắc nhở anh rằng, chiếc ghế anh đang ngồi không phải là sofa. Richard không thích những chiếc ghế gỗ và bàn làm việc khô khan. Anh thích ôm giấy tờ máy tính ra bàn uống nước giữa phòng khách, ngồi trên chiếc sofa êm ái và tập trung xử lý công việc, khi mệt mỏi quá có thể thoải mái dựa ra sau, cảm giác thật thư thái.
Ấy vậy mà mấy hôm trước, chiếc sofa quen thuộc của anh đã bị bục da, từng sợi chỉ thô lâu năm đã bị mục đứt, bông bên trong lòi cả ra ngoài. Richard chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn nó bị đưa lên xe đồ cũ. Công việc tại phòng điều tra dày đặc, khiến anh không có thời gian đi chọn một chiếc sofa mới, đành cứ ngồi tạm trên chiếc ghế gỗ cũ này.
Chuông điện thoại reo lên kéo Richard về với hiện tại, thoát khỏi cơn mơ màng vừa mới xuất hiện. Nhìn tên người gọi, anh không khỏi nhíu mày.
"Chad, hôm nay tôi rất mệt, không có thời gian đi uống với cậu đâu!"
Đầu bên kia vang lên tiếng cười trầm, Richard đưa tay day day thái dương, đầu đau như muốn nứt.
"Richard, tôi biết anh lại làm việc quá sức mà. Chỉ là hôm nay Gisella cũng ở đây, anh có muốn..."
"Không! Cậu xin lỗi cô ấy giùm tôi."
Richard dứt khoát từ chối, anh muốn kiểm tra nốt đống hồ sơ vụ án này, để còn có một giấc ngủ ngon.
Nhận ra sự bất thường của Richard, Chad bỗng thấy lo lắng cho người anh em của mình.
"Anh sao vậy? Tôi nói rồi, công việc không phải là tất cả, còn..."
Richard đưa mắt nhìn căn phòng khách trống trải, khẽ thở dài. Anh ngắt lời Chad, khi cậu đang bắt đầu bản trường ca "dạy dỗ" anh.
"Chad, chiếc sofa của tôi hỏng rồi.. "
Đó là chiếc sofa Chad mang từ một cửa hiệu nổi tiếng ở Đức về tặng anh, cậu ấy thừa biết anh thích nó như nào. Không ngoài dự đoán của Richard, Chad phá lên cười.
"Vì một chiếc sofa mà anh mệt mỏi như này à? Tôi mới quen một ông thợ bọc, nếu anh thích, tôi sẽ đặt cho anh một chiếc mới. Hàng thủ công tự tay làm, đảm bảo chất lượng."
Richard mắt sáng lên, không quên dặn dò Chad về kích thước cần thiết, và hi vọng cậu sẽ sớm mang nó đến cho anh.
_____
Bẵng đi một thời gian, vào một ngày cuối tháng mười một, khi Richard gần quên mất rằng mình đã đặt một chiếc sofa thì Chad xuất hiện. Richard trở về nhà trên chiếc Ford Ranger cũ, đã thấy trước cửa nhà là một người đàn ông quen thuộc. Người đàn ông cao gầy, chiếc mũ Hogan màu ghi kéo sụp xuống che khuất gương mặt, vạt áo măng tô dài màu nâu sậm loạt soạt, dáng vẻ mất kiên nhẫn. Bên cạnh là một chiếc thùng carton to, cao đến nửa người. Vừa thấy Richard ra khỏi xe, người đàn ông kia đá mạnh vào viên sỏi dưới chân, miệng buông một câu chửi thề.
