Có tiếng bước chân đến gần, nó quay lại, thì ra là Lâm. Hắn đứng gần nó, quay mặt ra ngoài lan can, tận hưởng khí trời. Hắn cất tiếng bảo nó:
- Chắc cô rất ngạc nhiên về việc xảy ra hồi nãy
- Đúng vậy, tôi chả hiểu cái quái j' đang diễn ra cả. Còn anh, chắc anh hiểu chứ, có thể kể lại cho tôi nghe được k?_Nó cũng quay ra ngoài trời, hít một hơi thật sâu kí trời trong lành ấy
- Công ty nhà cô đang trên đà tuột dốc, nguy cơ phá sản là rất cao
- Cái j cơ????????????_nó hỏi lại hắn mà như muốn la lên_phá sản ư? K thể nào? Tôi thấy nó vẫn hoạt động bình thường mà, với lại tooic ó thấy mẹ nói hay rên rỉ j với tôi đâu
- Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thực chất công ty nhà cô cũng khủng hoảng trầm trọng. Cô nghĩ mẹ cô nói với cô làm j' cơ chứ? Cô có giúp ích j' được cơ chứ, với lại bà ấy chắc cũng chẳng muốn cô phiền lòng vì việc công ty đâu. Nhưng bây h thì bà ấy trụ k nổi nữa rồi, bà ấy đi xin vốn đầu tư khắp mọi nơi và cuối cùng đến công ty nhà chũng tôi
- Rồi sao nữa? Việc đó có liên quan j đến chuyện cưới hỏi hôm nay?
- Đối với bố mẹ tôi vốn đầu tư cho nhà cô tuy k lớn nhưng cũng k nhỏ. Thế là ông bà ấy đồng ý cho mẹ cô vay với một điều kiện...
- Là tôi phải làm dâu nhà anh_nó ngắt lời
- Cô thông minh hơn một chút rồi đấy
- Nhưng đấy k phải là hành vi mua bán một con người hay sao? Tại sao bố mẹ anh có thể đem tôi ra như một món hàng giao dịch vậy hả?_nó bắt đầu cáu
- Thì sao nào? Cô nghĩ tiền chúng tôi đầu tư cho gia đình cô mà công ty cô làm ăn lỗ vốn thì nhà cô phải trả thế nào đây? Số tiền đó lướn đế nỗi bán cả nhà, đồ đạc, và những thứ mà cô có chắc j cũng đã trả nổi. dân làm ăn chũng tôi phải bk thời thế mới giàu lên được chứ có phải nhà từ thiện đâu mà cho k?
- Nhưng dù sao cũng có phần hơi quá đáng, a k thấy vậy sao?
- Uk! Quả thật quá đáng nhưng bk làm sao được. ba mẹ tôi đâu có ép gia đình cô vay đâu
Nó thừ người ra suy nghĩ. Quả thật mấy hôm nay mẹ nó có vẻ j' đó rất mệt mỏi, nó hỏi thăm thì mẹ chỉ bảo hơi mệt do "ngày đèn đỏ" tí thôi.H thì nó mới hiểu. công ty nhà nó là do 1 tay ba nó dựng lên. Từ bàn tay trắng, ba nó đã gây dựng nên công ty ấy, ba đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào kai công ty ấy, và đó cũng chính là 1 kỉ vật mà ba đã để lại cho mẹ con nó. Ôi! Thật là khó xử. mẹ đã nuôi nấng nó bk bao năm qua, còn ba là người mà nó yru thương và kính trọng nhất trên đời. Nó k thể để mất cái công ty mà ba nó đã đổ bao mồ hôi và nước mắt để gay dựng nên, cũng càng k thể để mẹ nó vất vả thêm lần nào nữa. nó càng nghĩ càng thấy m k thể. Nhưng nó nhĩ đến cái tuổi trẻ đầy mơ mộng mà nó chưa kịp hưởng hết và cảm thấy tiếc nuối, nó nhìn Lâm và hỏi:
- Tôi nghĩ chắc anh cũng phải có người yêu rồi chứ. Sao anh k lấy cô ấy đi
- À_Lâm cười buồn_ có nhưng cô ấy đã bỏ tôi đi rồi
- Tôi...tôi xin lỗi_nó cuống quít
- K sao! Tôi quen rồi.
- Tôi khong thể từ chối chứ anh chắc là từ chối được mà, sao a lại k làm chứ