Chương 51~55

848 12 0
                                    

Chương 51 : Ánh mắt

"Mạn Hồng!" Nhã Tuệ và năm nhân viên phục vụ vội vàng cẩn thận dìu cô. 

"Đừng đụng tôi" Trần Mạn Hồng lập tức hất ra tay của Nhã Tuệ, hung hăng lườm cô một cái, mới chỉ vào Đường Khả Hinh, tức giận đến run rẩy nói: "Đây chính là người bạn thân mà cô nói thông minh, lanh lợi, đáng yêu, lại hết sức chăm chỉ công việc?"

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn bạn thân nghĩ tới rốt cuộc cô nói những lời này với bao nhiêu người ? Cô cũng không biết, sau này một đống quản lý, Giám đốc, rất nhiều, rất nhiều người chấp nhận tuyển dụng cô đều bị kêu lên phòng Tổng Giám đốc uống cà phê!

Nhã Tuệ lập tức mỉm cười nói với Trần Mạn Hồng, nói: "Ôi chao! Đây là sự thật a! Hôm nay chẳng qua cô ấy xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn mới như vậy. Nhưng bình thường, cô ấy thật sự là một nhân viên vô cùng chăm chỉ. Đã có rất nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar. . . . . ."

Trong lòng Trần Mạn Hồng dâng lên tức giận, nhạo báng Nhã Tuệ nói: "Đừng tìm tôi nói có bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar! Cô làm quản lý nhà hàng ngày đầu tiên hả? Cô ấy làm một năm ở nơi nào, cũng không bằng một ngày kiến thức ở chỗ này! Mặc dù các cô ở đây sơn mười móng tay rất buồn nôn ! !"

Năm nhân viên phục vụ cùng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng, vẻ mặt khổ sở gọi: "Quản lý. . . . . ."

"Đừng gọi tôi ! Cút ra ngoài!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói.

Năm nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất bước muốn đi ra ngoài nhưng mới vừa đi tới bên cửa, Mạn Hồng lập tức nghiêng mặt trừng mắt nói: "Hôm nay tôi gặp ai, mời ai, người nào đi ra ngoài nói nửa câu, nhất là tiết lộ với bộ phận khác ví dụ như là con gà mẹ chết tiệt Tào Ngọc Tinh, tôi sẽ chặt đứt mười móng tay các người!"

Năm nhân viên phục vụ nghe xong lập tức cúi đầu, vừa căng thẳng đi ra ngoài, vừa nói: "Chúng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì! !"

Đường Khả Hinh cúi đầu, ánh mắt hơi lóe lên nhìn cô gái đi qua bên cạnh một cái, liền xin lỗi ôm chặt tài liệu, cúi đầu.

Lúc này Trần Mạn Hồng hơi thu sắc mặt, hơi đứng thẳng người, vẻ mặt chán ghét nhìn cách ăn mặc toàn thân Đường Khả Hinh, chỉ cần nghĩ đến càng cua từ trên tóc của cô rớt xuống lúc nảy, Trần Mạn Hồng liền buồn nôn chặn ngực thở hổn hển, miệng kiên quyết nói: "Đúng là khiêu chiến giới hạn cuối cùng trong cuộc đời tôi! ! Đem bộ dáng này tới gặp tôi, còn muốn tôi tuyển dụng cô ấy? Một tháng tiền lương của cô ấy bao nhiêu? Tôi trực tiếp cho cô ấy, để cho cô ấy biến mất là được!"

Đường Khả Hinh nghe vây, ngay lập tức ngẩng đầu lên có chút luống cuống nhìn Trần Mạn Hồng.

Nhã Tuệ lập tức vươn tay, nhét vào trong khuỷu tay Trần Mạn Hồng, mềm mỏng cười nói: "Mạn Hồng, hai chúng ta tốt nghiệp một trường, ở chung kí túc xá, luôn ăn chung, uống chung. . . . . ."

"Cho nên đây chính là nguyên nhân tình bạn của hai chúng ta đã trải qua thời gian ngọt ngào thời đại học cũng không có cách nào thúc đẩy sự nghiệp!" Trần Mạn Hồng vô cùng khó khăn vươn tay, nhẹ nhàng đảo qua thân thể xinh đẹp hấp dẫn của mình, mới nhìn Nhã Tuệ rất quê mùa, mỗi ngày chỉ biết mặc đồng phục, vừa tan tầm liền đổi T shirt và quần jean, nói: "Nguyên nhân gì? Khẩu vị! ! Mặc kệ là. . . . . . Người, trang phục, năng lực làm việc, hay ánh mắt nhìn người! !"

P1- Người tình nhỏ bên cạnh Tổng giám đốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ