Chương 44: Bí Ẩn Con Đường Tới Võ Lâm Cảnh

18 0 0
                                    


  Ở trong phòng mọi người trò chuyện rất vui vẻ, mấy đứa kia thì hưng phấn phải biết. Tôi ở ngoài lấy chiếc ví mày lúc nãy tên Nguyên Hóa đưa cho mình ra xem, không ngờ trong đó có tới 2000 đô la mỹ, trong đó còn có chứng minh thư, giấy tờ của một người tên Brick Nguyễn, chắc có lẽ là lúc nãy đi tới chỗ tôi hành sự tiện đường "công tác" lấy luôn của tên Brick này. Công nhận thằng đạo tặc này lẹ tay thật, có nghề như nó chắc ăn uống cũng chẳng thiếu thốn gì. Tiền thì mình lấy, ngu gì không lấy, còn giấy tờ của người ta thì lấy làm gì, tí nữa quăng trở lại khán đài coi ai có lòng hảo tâm thì trả lại đi. Tôi cũng chưa rảnh đến mức độ đó, đưa mặt ra ăn chửi hộ tên Nguyên Hóa. Đợi tầm 20 phút thì mấy bà tám cũng đi ra, mặt đứa nào cũng mãn nguyện, chỉ có Mỹ Hương nhìn tôi như muốn hỏi cái gì đó.

- Rảnh anh kể cho em nghe, hehe. Em với mấy bạn về trước đi, anh có chuyện nói với nó một tí. Món quà của em mai anh tặng nhé! - Tôi nghĩ không biết tên Nguyên Hóa này không biết là đánh chủ ý gì mà đi làm ca sĩ nên không phá đám hắn làm gì, hôn trán ẻm một cái.

- Dạ! - Cô nàng cũng hiểu giờ không tiện để nói gì, rồi đi theo lũ bạn đang bàn tán rất xung.

Bước vào trong phòng, hắn vẫn nằm đắp chăn đó, có lẽ là lạnh lắm, tôi đã trải qua rồi mà, cũng may là cơ thể tôi hơn xa người bình thường, nếu lúc đó là trạng thái 1 thì tôi chết cả ngàn lần rồi, cũng may nữa là lần này là tôi chỉ truyền băng khí của mình cho hắn chứ để tên lão đại thì giờ Nguyên Hóa đã thành cục đá rồi, tính xâm thực của băng khí không bằng Băng Sương nội lực, đó là do vốn băng khí của là tàn phá chứ không phải là xâm thực, tự dưng hút Băng Sương nội lực nên mới có một chút xâm thực. Tôi lấy ra viên bi định tặng Mỹ Hương, truyền cho nó thêm một tí mộc khí, rồi đưa cho tên đạo tặc:

- Mày cầm lấy thứ này đi! Nó sẽ giúp mày chống lạnh!

Hắn mới chui đầu từ trong chăn ra, tình cảnh thật buồn cười, nhìn giống một con nghiện ngủ nướng hơn là một ca sĩ lịch lãm đẹp trai, hahaha. Cầm lấy viên bi tôi đưa, mộc khí lưu chảy bên ngoài cơ thể hắn, làm dịu đi băng khí. Hắn mừng như điên:

- A, tốt quá, đây chính là viên ngọc lúc nãy! Cảm ơn đại ca, không biết là đại ca có việc gì nhờ em? Em nhất định không từ chối, cho dù là vào núi đao, xuống biển... - Hắn bật dậy, đã đi đứng lại bình thường, giờ trông thật khỏe mạnh.

- Ngừng!!! Ai cần mày nổ, tao nhờ mày dẫn đường thôi! - Cắt ngang những lời gió bão thao thao bất tận của hắn.

- Dẫn đường? Có google map rồi mà? - Nguyên Hóa thắc mắc cũng đúng, giờ đi đâu trên thế giới này mà không biết đường?

- Võ lâm cảnh. Chắc mày hiểu ý tao chứ?

- Hả? Đại ca, anh..anh không phải người ở trong đó ra sao? - Thật không thể tin được, không phải người trong ấy ra sao có thể học được Băng Sương mật tịch chứ?

- Thắc mắc nhiều làm gì? Có dẫn không thì bảo? - Cau mày.

- Vậy khi nào anh đi. Chuyện này em có thể giúp được.

- Sắp rồi! Đợi tao xử lý nốt vài chuyện đã.

- Ừm, giải quyết cho triệt để những việc ở nơi này luôn đi. Để sau này đỡ phải hối tiếc. - Tên Hóa này làm ăn rất nhanh chóng, đáp ứng liền.

- Hối tiếc? Hối tiếc gì.

- Haizz, Võ Lâm cảnh là một nơi thời không khác với thế giới hiện tại này. Một nơi rất kỳ lạ, có nhiều thứ không thể tin được ở thế giới này nhưng ở đó lại xảy ra, ở trong đó rất khó để trở lại nơi này, cơ hội dường như chỉ có 1% thôi.

- Gì? Vào đó là không thể về đây á? Thế sao mày ra đây được?

- Tôi và một vài người ít ỏi đếm trên đầu ngón tay có thể đến nơi này là vì đánh cược sinh mạng của mình, không còn lựa chọn nào khác. Ở Võ Lâm cảnh có một nơi tử địa(vào là chết) gọi là Phong Lăng thâm uyên. Vực sâu này gần như không có đáy, đúng vậy, chính xác là không có đáy, từ xưa đến nay bao nhiêu người từ những người thường cho tới cao thủ võ lâm nhảy xuống đó chưa từng thấy ai quay trở lại, hoặc họ đã chết hoặc họ tới nơi này. Năm đó vì tôi trộm một ít đồ của con gái Nam Thương Tiễn mà bị đuổi giết phải nhảy xuống Phong Lăng thâm uyên, may mắn tới đây. - Giờ tự dưng biểu tình trên mặt hắn nghiêm túc lại, không còn cảm giác hèn mọn bỉ ổi nữa.

- Nếu như vậy thì sao anh có thể xác định được chỉ có 1% tỉ lệ sống sót khi đi qua đó? - Khi thấy hắn nghiêm túc, tôi cũng tôn trọng hắn hơn.

- Người bình thường thì đương nhiên là không thể biết được điều này, cũng là do một ngàn năm trước một vị tổ tiên của tôi có nhảy từ trên Phong Lăng thâm uyên và tới nới này, sau đó ông tốn mất 50 năm mới có thể tìm đường trở về được. Lúc đó ông là một trong 5 đại cao thủ trên giang hồ Nguyên Văn Hoàng nội lực thâm hậu, ông không kể quá trình trong lúc rơi xuống vực sâu mà chỉ nhắn lại là vô cùng nguy hiểm, nếu như cường hành chống lại được thì phải có võ công thâm hậu như ngũ đại cao thủ, còn không thì chỉ có chết, nên biết là khi ông ấy tới nơi đây thì toàn thân bị trọng thương, đi đứng còn không nổi.

- Thế còn 1% may mắn là như thế nào?

- 1% chính là do kinh nghiệm của tôi đúc kết ra, lần trước tôi nhảy xuống chính là 1% này. Lúc tôi rơi xuống trong một không gian tối tăm rơi tầm khoảng 6 tiếng đồng hồ(sâu khủng khiếp). Thì tôi thấy được có khoảng 5 ánh sáng le lói phát ra từ 5 cái hố như 5 cái cửa sổ hình tròn khổng lồ vậy. Cái lỗ mà tôi đang rơi thẳng xuống có màu trắng, tuyết rơi lạnh lẽo, còn xung quanh thì một cái có bầu trời, một cái thì giông tố bảo bùng, một cái thì sấm sét oanh tạc, còn một cái cuối cùng thì có rất nhiều loại ánh sáng đủ màu bay qua, trông cực kỳ huyền ảo. Ông tôi ngày đó là rơi vào hố có tuyết rơi, trên đường rơi gặp rất nhiều thứ quái dị, nên tôi chắc chắn rằng mình sẽ chết nếu rơi vào đó trong lúc vô tình không biết sao tôi nắm được vật gì mà nó kéo tôi sang hố có bầu trời yên tĩnh, chính là ra nơi này, đất nước mà anh gọi là Việt Nam.

- Thế là nói anh rất may mắn tự dưng bắt được cái gì đó mới bay ra đây?

- Chính xác là như thế. Nên tôi mới nói là anh vào đó thì rất khó trở lại. Dù sao thì ngũ đại cao thủ trên giang hồ cũng chỉ có 5 người, bọn họ qua cái nơi yếu đuối này làm gì, vừa không được đánh thả tay mà lỡ có làm quá thì bị đại bác bắn chết làm sao? Thế nên rất..rất khó.

Tôi thầm nghĩ, nếu chỉ như vậy thôi thì khó gì? Mình qua bên đấy biết đâu tìm được một cái tài nguyên nào thì đánh với 5 đại cao thủ giang hồ cũng không phải là không thể. Vậy thì sợ gì mà không đi, nhưng mà trước hết phải hỏi kỹ đã.

- Vậy nếu như có 5 cái cánh cổng thì sao biết được ông của anh có phải là tới thế giới này hay không. Tuyết phủ trắng xóa thì chỉ có Nam Cực với Bắc Cực, mà nơi đó con người làm sao mà sống được 50 năm chứ đừng nói là 1000 năm trước chưa ai biết sự tồn tại của 2 lục địa trên.

- Có, chắc chắn là ở đây vì 1000 năm trước ông ấy đã từng tới một đất nước mà bây giờ gọi là Trung Quốc, vì trong đó ông kể ông từ đi qua Tây Hạ sau đó qua Kim rồi một thời gian lại sống ở Tống. Và chính xác theo ông miêu tả thì nơi tuyết trắng xóa mà ông đã rơi xuống là một đỉnh núi, mà bây giờ người ta gọi là đỉnh Everest.

- Vậy được rồi, sau này hoàn tất tôi sẽ chủ động liên lạc. - Mục đích đã đạt được, tôi cũng không muốn dài dòng nữa. Cũng không sợ hắn chạy mất, viên bi kia của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nó vỡ ra.

Suy nghĩ một lúc rồi Nguyên Hóa hít một hơi:

- Được rồi, lần này tôi quyết định đi về Võ Lâm cảnh cùng anh, dù nói là đi về thì dễ hơn đi ra nhiều, mấy năm nay là tôi sợ bị Dương gia truy sát nên mới không dám về, nhưng mà thân nam nhi không thể trốn mãi nơi hồng trần này được, phải đứng lên bảo vệ những thứ mình yêu thích. Việc chưa làm của anh có cần tôi giúp không? - Chính khí lẫm lẫm.

- Anh có gì mà nói giúp được tôi? - Quả thật tôi không cần hắn giúp nhưng mà cũng có 1 vài vấn đề tuy đơn giản nhưng cũng khá là lầy.

- Tôi có tiền, có tiếng. Tiền ở thế giới này tôi có nhiều lắm, giờ chuẩn bị về lại Võ Lâm cảnh thì mấy cái này cũng không sài được, nếu anh thích thì tôi cho luôn.

- Được, hay lắm! Tôi cần rất nhiều tiền, anh có bao nhiêu đưa hết cho tôi đi, hoàn thành sớm chừng nào thì đi Võ Lâm cảnh sớm chừng đó.

- 30000 tỷ VND! Đó là tổng số tiền mà tôi cực khổ kiếm được mấy năm qua. Đưa tôi tài khoản để tôi chuyển hết cho.

- Cái gì! WTF, nhiều như vậy á? Có chém không cha nội. - Con số này quả thật rất khủng khiếp. Đó là một con số mơ ước của hàng tỷ người trên trái đất này, dù gì thì tôi cũng xuất thân từ nhà nghèo, tuy giờ cũng khấm khá nhờ "cướp giật" nhưng mà cũng chỉ vài tỷ mà thôi.

- Chém gì? Ở đây thì cái dễ kiếm nhất chính là tiền, kiếm tiền có gì khó. - Nguyên Hóa nghênh mặt đắc ý, đụng trúng sở trường của hắn rồi.

- Đừng nói là cực khổ! Đừng nói là ăn trộm khắp nơi trên thế giới nhé? - Cũng nghi như vậy lắm, chứ trình thằng này ngoài hát với trộm ra thì làm gì cho được 30000 tỷ đó?

- Cái gì mà ăn trộm! Chỉ là có mấy thứ trông đẹp đẹp mà không đem ra sài tự dưng chưng ở bảo tàng này, bảo tàng nọ làm gì? Phí cả của trời, thế nên tôi mới qua giúp cho chúng nó có chủ nhân mới biết giá trị hơn thôi. Cái này gọi là thế thiên hành đạo, bảo kiếm phải dành cho người có đức. - Tuy nội dung Nguyên Hóa nói toàn là vấn đề phạm pháp nhưng mà hắn lại nói ra như đó chính là công lý vậy, tên này không đi làm diễn viên thì hơi phí.

- Thôi được rồi, hiểu, hiểu luôn! "Cực khổ" kiếm một số tiền khổng lồ ấy để làm gì? Ăn tới già cũng không hết nữa là? Nhìn anh cũng không phải là dạng ăn chơi trác táng nha.

Nói đến đây độ "hào hùng, chân lý.v.v" của Nguyên Hóa đã biến mất, hắn thở dài:

- Haizz, đúng là tôi dùng hoài cũng không hết số tiền đố nhưng mà tôi rảnh quá, không có gì làm thì sẽ rất chán. Thôi thì đi làm việc cho vui thôi. Từ đầu đến giờ tôi cũng chả thèm để ý số tiền đó, chơi chán rồi!

- Mặc kệ từ đâu ra, tốt! Giờ tôi đang rất cần số tiền đó, gửi qua liền đi. - Đang đói bụng tự dưng có một cái nhà hàng từ trên trời rơi xuống, ăn uống free, lại bảo chả thích đi!

- Ờ, dùng ngân hàng trong nước không nổi đâu! Làm một cái tài khoản nước ngoài đi! Việc này để tôi lo cho, giờ anh chỉ cần làm một việc mà thôi!

- Việc gì?

- Cho tôi đi theo anh chơi vài bữa cho tới khi anh hoàn thành công việc, giờ tôi làm ca sĩ cũng chán rồi! Trước đây còn làm ăn mày, làm giám đốc, làm dân chơi, làm bốc vác .v.v. Một đường trải nghiệm thật thú vị!

- Ờ..ừm! Vậy đi! Giờ đi luôn hay sao. - Bố cái thằng điên, nhiều tiền như vậy đi chơi, du lịch không thích hay sao mà còn giả làm ăn mày với bốc vác. Đã thế đi ngang qua ai thì tiện tay cuỗm ví của người ta nữa chứ. Mấy trăm ngàn cũng éo tha, đúng là biến thái mà. Mà kéo hắn đi theo cũng được thôi, dù sao thì hắn cũng đầu tư cho mình thật nhiều tiền.

- Đi luôn chớ, haha!

- Còn buổi diễn?

- Kệ nó đi! Từ ngày mai trên đời này không còn ca sĩ Izi nữa đâu!

- Thế thì đi thôi! Nhưng mà bỏ đi không sợ bảo vệ phát hiện sao?

- Đợi tí! - Đưa ngón trở lên.

Rồi hắn chạy vào phòng hóa trang, 5 phút sau thì thành một thanh niên bình thường không quá nổi bật, đội mũ trùm. Có thể nói là không khác gì so với mấy đứa đi nghe ca nhạc. Nhanh đấy! Rồi 2 chúng tôi đi theo hành lang ra khỏi hậu trường, rồi ra khỏi khu vực liveshow luôn. Đi trên đường tôi thì chả nói gì mà tên kia thì cứ lăng xăng lắc xắc, thấy cái gì là tiện chân đá một cái, có một lần thấy người ta đi ngang qua hắn đụng người ta một cái, tôi liền biết là tên Nguyên Hóa này mới vừa trộm tài sản của người ta. Vội giật lại rồi trả cho người bị nạn, lấy lý do lượm của rơi là được rồi, thế mà tên kia còn cảm ơn tôi với thằng Nguyên Hóa nữa chứ. Đúng là ăn cướp xong la làng mà còn được cảm ơn.

Cái tật không bỏ, dân thường người ta cũng làm việc cực nhọc lắm chứ bộ, cướp của bọn lưu manh thì còn được, ai lại cướp của dân. Nhịn không được tôi đá cho hắn vài cái, tên Hóa mặc dù là đỡ được đấy, đỡ đúng đòn luôn nhưng mà sức mạnh chênh lệch quá khiến hắn nằm "đo đường" mấy lần, sau đó mới chịu phục, không làm càn nữa, hắn cũng ấm ức lắm nhưng không làm được gì cả. Thật không ngờ là đi chỉ mới có 5km thôi mà thằng này lại "động tay đọng chân" tới hơn 10 lần, bị no đòn luôn, còn thấy mặt hắn có chút xưng vù, vậy mà không chừa, đối với mấy người khỏe trâu(có nội lực) thì đánh là tốt nhất không cần phải giải thích gì hết vì thằng này cũng là người thông minh biết sai mà vẫn làm thì có một giả thuyết, đó là chỉ có thể nói rằng hắn bị nghiện "trộm" rồi, thấy cái gì có giá trị là không chịu nổi, lấy "trộm" làm niềm vui, chắc là...tuổi thơ bất hạnh lắm...

Đang đi trên đường thì nghe có tiếng người đánh nhau, nhìn một cái thì thấy một đám người đang hội đồng một người, lũ bỉ ổi này, tôi cực ghét những trò như thế này, chắc tại ngày xưa hay bị, thà mấy thằng mạnh như nhau đánh nhau đi, đằng này một đám người mạnh đánh một người yếu, thế nhưng ghét là ghét, tôi cũng chả can thiệp chuyện này, không thể nào giải quyết hết được những thứ này, hôm nay dẹp ở chỗ này thì mai còn ở chỗ khác. Thằng Nguyên Hóa này lại bắt đầu muốn xông vào đó đánh một trận cho đỡ tức, nãy giờ toàn bị đánh là ức chế lắm rồi, mà mỗi tội cái thằng đánh nó mạnh hơn nên cũng chẳng dám phản kháng. Nhưng mà thấy tôi bỏ đi hắn cũng đành đi theo, lần này là cũng có nhận thức rồi, không nên làm việc thừa thải trên đường nếu không sẽ bị đánh, hắn càng nghĩ càng tức, mình có phải con của thằng kia đâu mà sao mỗi lần sai là bị nó đánh? Bỗng dưng nghe tiếng kêu "A" rõ to từ trong đám kia vang ra.

Tôi đứng lại, nhìn sang bên kia, đây là tiếng thằng Cương mà? Sao thằng ngu này lại bị đánh ở đây. Nắm tay thật chặt, bước lại chỗ bọn kia, tôi bây giờ muốn chạy lên đánh bọn kia một trận, nhưng mà lại sợ mình lại không kiềm chế nổi. Kích thích tính điên đó thì cũng không phải là cái gì hay ho, thế nên tôi mới cố kiềm nén mình không động thủ mà quát lên:

- Dm tụi mày, đéo biết nhục hay sao mà nguyên một đám đánh một thằng vậy hả?

- Dm mày là con chó nào? Cút đi, không tụi tao đấm chết cmm giờ. Cút. - Một thằng đã xăm mình mà còn đầu trọc trừng mắt nhìn tôi. Đương nhiên là tụi nó khinh thường rồi, trong suy nghĩ của bọn nó chỉ có mấy thằng yếu đuối mới dùng lời lẽ để mà chống trả, mạnh mồm thì yếu người mà.

- A, Vũ. Cứu tao...tụi nó hội đồng tao. Aaaa. - Thằng Cường vừa kêu ra thì bị một thằng đá ngay vào lưng.

Nhìn ánh mắt nó tôi muốn giết nó quá, ai đời một con chó đi trừng mắt một con sư tử không? Lại còn không chịu dừng mà còn đánh tiếp. Đây là do tụi mày xấu số thôi, đừng trách tao. Định lao lên đánh thì thằng Nguyên Hóa lao lên trước:

- Để tôi! Sớm đã ngứa mắt bọn này rồi.

Hắn lao vào tả xung hữu đột, chưởng cước không có mắt đánh tới tấp bọn kia. Có thằng ngất rồi mà còn bị đá thêm mấy cái nữa, thằng này dạo này cũng có mạnh lên không ít nha. Đúng là sói vào bầy dê, một người có võ công mà đánh với lũ giang hồ tép này thì thật dễ dàng. Đúng là lúc này tâm trạng Nguyên Hóa đang rất tốt, nãy giờ bị đánh không phản kháng được ức chế lắm rồi, giờ có ngay mấy cái bao cát để trút giận ngu gì không chơi cho sướng. Bọn kia mặc dù đông đến 7,8 đứa nhưng đúng là như đám người rơm, chả chạm được vào tên Hóa tí nào, các thế đánh rất đẹp mắt, cứ như là coi phim kiếm hiệp ấy. Hắn dùng cả khinh công bay nhảy nữa...

Tầm 5 phút là bọn kia xụi lơ nằm thẳng cẳng trên đất hết rồi, tất nhiên là đa số chỉ bị ngất, chưa chết được nhưng mà cũng chấn thương không nhẹ. Chỉ có một thằng còn nói được vài hơi:

- Tụi mày..tụi mày....AAAAA - Định đe dọa gì đó nhưng không kịp nó bị thằng Nguyên Hóa đạp một phát vào mồm đơ quay ra luôn.

Xong việc Nguyên Hóa phủi phủi tay, phì nước miếng:

- Lũ yếu ớt. Phải chi giờ có thêm mấy bọn nữa thì hay.

Tôi thở dài một hơi, cũng may là mình cũng không cần phải ra tay. Xem ra đem thằng này theo cũng có lợi lắm, mình bây giờ dễ bị kích động lắm, có lẽ về nhà nên tìm cách giải quyết thì tốt hơn. Lại đỡ thằng Cường đang há hốc mồm nhìn trân trân, đối với nó thì đây đúng là chuyện khó tin, đánh nhau như phim Kim Dung thế kia thì...lần đầu nó gặp.

- Đéo phải ngạc nhiên, sao mày bị đánh vậy? Tao nhớ giờ này là mày ở nhà ăn mỳ tôm rồi mà?

- Khụ..khụ, mày nhè nhẹ thôi, đau. Mày kêu anh kia dạy tao đánh nhau đi, tao không thích bị bắt nạt thế này đâu.

- Ừm, từ từ đã. Mà sao tự dưng mày bị đánh vậy?

- Cái đó về nhà tao kể cho. Giờ về đi... - Nó nói một cách buồn bã, tôi cũng cảm thấy không vui, chưa bao giờ tôi thấy thằng này nó buồn cả, hồi xưa bị bồ đá vậy mà nó cũng không buồn như thế này.

Tôi gật đầu với thằng Cường, rồi nhìn sang thằng Nguyên Hóa vẫn còn đang đạp đá bỏ kia:

- Đi thôi, kệ mẹ bọn nó đi. - Dìu thằng Cường đi.

Về tới trọ, thằng Cường bay thẳng lên giường. Tôi bảo thằng Nguyên Hóa:

- Đây là nhà tao, mày thích đi đâu, thích làm gì thì cứ đi cứ làm. Chán thì về đây gặp tao... - Thằng này vốn cũng chả cần phải ở nhà, hắn có võ, lại thích làm bậy, đi đâu thi cứ cho nó đi, hắn cũng chả cần cái nhà để che chở mới khi ngủ.

- Ừ, biết rồi, biết rồi. - Nói xong hắn vọt đi đâu mất, mà thôi cũng kệ nó.

Rồi nhìn thằng Cường đang bầm tím trên giường:

- Dm, nó đi rồi. Mày kể gì kể lẹ đi.

- Chuyện là thế này ...bla...bla...bla...bla...

Thì ra là thằng này đi tán gái, con bé hôm nọ mà lang thang ngoài quán nhậu ý. Con nhỏ này hình như ông già là một ông trùm, nhà giàu mà lại có thể lực lớn trong giới giang hồ. Ông này là người trong giang hồ đương nhiên là quen toàn người trong giang hồ rồi, có nhiều đứa con của bạn ổng thích con gái ổng, ổng đương nhiên là cho theo đuổi thỏa mái, mà con nhỏ này tự dưng mấy bữa nay đi chơi với thằng Cường, bọn kia thấy.. thế là tụi nó đập thằng Cương. Hèn gì thằng Cường hôm nọ nó nhờ mình giúp, tôi mỉm cười an ủi nó:

- Tưởng gì! Việc này đéo phải xoắn, cục tạ như mày cứ để anh gánh. Cứ thoải mái mà tán đê, thằng nào đụng mày tao đập cm nó luôn, ok? - Vỗ vai.  

Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly (P1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ