Chương 27

32 1 0
                                    




Ngày hôm sau, suốt trong những giờ học Abra nao nức về việc sắp tới thăm chú Lee. Nàng có gặp Cal vào những lúc ra chơi và hỏi:

- Anh đã nhắn giùm với chú ấy rằng em sắp tơi không?

- Có. Chú ấy đã làm sẵn một ít bánh nhồi mứt.

Cal đang bận đồng phục cho giờ huấn luyện, áo bó sát, cổ cao muốn nghẹt, chân quấn xà cạp.

- Anh còn bận tập luyện. Em sẽ về đó trước.

- Nhớ để dành cho tôi vài cái bánh mứt nhé! Bánh nhồi mứt dâu ngon lắm. Nếu tôi về trễ, ráng đợi một chút chứ đừng bỏ về trước nhé.

- Cal mang giùm sách vở của tôi về với được không?

- Được.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Cal thật lâu, mãi đến khi Cal cảm thấy ngượng cúi mặt xuống nàng mới bỏ đi về phía lớp học.

*

Chiều hôm đó, gió trở lạnh, nhưng ông Adam vẫn đòi đi tới phòng động viên. Chú Lee đã phải choàng áo ấm cho ông thật kín và đưa ông ra cửa.

- Tôi không còn cảm thấy xây xẩm suốt ngày nữa. - Ông Adam nói. - Có lẽ tôi sẽ ghé nhờ Victor khám giùm cặp mắt tôi thử xem sao.

- Ông ráng chờ đến mai tôi sẽ đi với ông.

- Thôi được. Rồi ông bước đi hai tay vung vẩy làm ra vẻ mạnh mẽ.

Abra bước vào với cặp mắt long lanh sáng, mũi nàng đỏ gấc vì gió có lẫn sương muối. Nàng hí hửng đến nỗi chú Lee phải khúc khích cười thầm. Nàng hỏi ngay:

- Bánh trộn mứt đâu hả chú Lee? Chúng ta hãy đem giấu hết để Cal tìm cho vui.

Rồi nàng ngồi xuống nói tiếp:

- Cháu lấy làm sung sướng trở lại đây.

Chú Lee xúc động và bắt đầu nói những gì chú muốn nói với tất cả thoải mái và dè dặt. Chú cứ đi lại trước mặt Abra và nói:

- Như Abra biết, trong đời chú không mơ ước gì nhiều. Từ lâu chú đã học được một điều là đừng nên mơ ước gì cả.

Abra vui vẻ nói:

- Nhưng bây giờ chú đang mơ ước một điều gì. Có phải vậy không?

Chú nói toạc ra.

- Chú ước gì cháu là con gái của chú.

Chú bị xúc động mạnh, bỏ đi tới hỏa lò hạ ga dưới ấm nước trà xuống rồi lại vặn lên.

Abra dịu dàng nói:

- Cháu cũng ước gì chú là cha của cháu.

Chú liếc nhìn Abra thật nhanh rồi nhìn chỗ khác hỏi:

- Cháu thành thật chứ?

- Dạ thành thật.

Chú Lee vội rời khỏi nhà bếp vào phòng riêng, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau ngồi yên lặng một hồi cho đến khi hết xúc động mới đứng dậy. Chú đi lấy một cái hộp bằng gỗ mun nhỏ có chạm trổ trên bàn giấy của mình. Trên chiếc hộp chạm hình một con rồng đang bay lên trời. Chú đem chiếc hộp xuống nhà bếp, đặt lên bàn giữa hai bàn tay của Abra và lấy giọng tự nhiên nói:

Phía Đông vườn địa đàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ