"Seung Ri, cậu có muốn tớ đi cùng không?", Jong Hoon lo lắng khi để Seung Ri quay về nơi đó một mình. Kể từ ngày đội cứu hộ không tìm được Ji Yong, Seung Ri càng trở nên khó hiểu, cậu ấy không thất vọng, cũng không suy sụp như anh tưởng. Điều này càng khiến Jong Hoon lo sợ hơn.
"Không cần, tớ đi một mình là được", Seung Ri quay lại nở một nụ cười xem như lời cảm ơn Jong Hoon, dù sao khoảng thời gian qua cũng làm thần kinh thằng bạn căng thẳng quá nhiều.
"Khi nào tới nơi cậu nhớ gọi báo tớ", Seung Ri vẫn nở một nụ cười nhạt rồi quay đi khiến Jong Hoon có chút linh cảm xấu: "Cậu không được làm chuyện dại dột nếu Ji Yong biết được cậu làm trò ngu xuẩn thì cậu không thể tìm ra anh ấy đâu. Có biết không hả?", ý Jong Hoon là nếu cậu tự đi tìm cái chết linh hồn của Ji Yong sẽ tức giận không cho cậu tìm ra anh.
Seung Ri không quay đầu lại, nụ cười trên môi vụt tắt, những lời Jong Hoon nói cậu đều nghe thấy... nhưng mà....
---
***Khu rừng tại Daegu***
Seung Ri đã ngồi gục mặt vào hai gối trong trạng thái im lặng suốt ba tiếng qua, lâu lâu ánh mắt chăm chăm nhìn về vực thẳm phía trước.
Một năm đã trôi qua sau cái đêm ác mộng đó, rạng sáng họ đã tìm thấy tôi ngất đi trong khu rừng cạnh resort, lúc tôi tỉnh lại đã thấy Jong Hoon bên cạnh, mọi dấu vết về Ji Yong dường như không còn nữa, ngay cả mặt dây chuyền cũng biến mất, chỉ có vết bỏng nhỏ trên ngực tôi do mặt dây chuyền gây ra ở đêm đó - một dấu tích minh chứng cho sự tồn tại của anh, cho cái đêm đau thương đó.
Đau đớn vì sự nhút nhát nhất thời vô tình khiến bóng hình anh không còn cạnh tôi. Khi bàn tay anh trượt mất khỏi tay tôi và chúng tôi hoàn toàn lạc mất nhau.
Trong một năm chờ đợi, tôi chỉ đơn giản cho phép bản thân nghĩ rằng 12 năm trước tôi còn chờ đợi anh được thì bây giờ chỉ cố gắng chờ thêm chút nữa chúng tôi sẽ lại quay về cạnh nhau, nhưng mà tôi thật ngốc khi biết rõ ràng 12 năm trước tôi chỉ là đang tự tìm cho mình một lý do để sống, tôi muốn sống tốt vì ba mẹ tôi cũng vì ân nhân của mình, tôi muốn tìm anh ta.... Một năm qua lại tiếp tục lừa dối mình như vậy lại tự tìm cho mình một cái cớ để sống tạm.
Tôi đã phải kiềm chế cảm xúc của mình suốt khoảng thời gian qua, trải qua mỗi giấc mộng tôi lại bàng hoàng tỉnh giấc, nước mắt chan hoà nhớ đến vòng tay bình yên của anh.
Nhớ đến lúc tôi tỏ tình cùng anh, thái độ phân vân lẫn chút ưu thương của anh khi đó khiến tôi chua xót. Lời hứa sẽ bên nhau trọn đời tôi vẫn chưa từng quên, trái tim tôi vẫn mãi mong chờ anh cho đến ngày anh quay trở về.
Tôi muốn được gặp anh, khao khát được anh ôm vào lòng như lúc xưa.
....
Cậu bất chợt đứng dậy, hét lớn giữa không trung vắng lặng: "JI YONG, ANH ĐANG Ở ĐÂU? CÓ PHẢI CÒN GIẬN EM NÊN KHÔNG CHỊU QUAY VỀ TÌM EM".
"Ji Yong, em không cần câu xin lỗi của anh càng không hối hận khi yêu anh", Seung Ri bước đến gần vách núi thẩn thờ nhìn xuống vực thẳm: "chỉ là anh đừng bắt em chờ đợi lâu như vậy", dòng lệ nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt hao gầy rơi xuống vực thẳm không đáy: "Ji Yong, em mệt mỏi quá, nơi này cũng rất đau", Seung Ri đưa tay chạm vào ngực trái, nơi liên tục nhói đau mỗi khi nhớ anh.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Nyongtory] Love Scar
FanfictionNhân vật chính: Ji Yong x Seung Ri. Thể loại: nhẹ nhàng, HE. Niềm tin về một tình yêu chân thật theo thời gian dần dần phai nhạt trong anh. Duyên phận đưa đẩy, anh lần đầu tiên mở cửa trái tim mình đón nhận tình yêu của cậu. Một mình đè nén những t...