Dường như nghe thấy tiếng bước chân của cậu, người nọ quay đầu lại. Dưới ánh mặt trời Vương Nguyên nhìn thấy mặt của hắn – Dịch Dương Thiên Tỉ.
Đôi môi Vương Nguyên run rẩy, suýt chút nữa kêu lên.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu một hồi lâu, vốn tưởng rằng cậu đến thăm mộ, nhưng lại thấy cậu chỉ nhìn mình, mắt kính cũng không che nổi sự bất ngờ cùng kinh ngạc trên mặt cậu.
"Cậu biết họ?" Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi.
Vương Nguyêb kinh ngạc, nói: "Phải . . . . . Biết."
Dịch Dương Thiên Tỉ kỳ quái nói: "Không phải nhà cậu ấy không còn người thân nào sao?"
"Tôi. . . . . ." Vương Nguyên dùng sức suy nghĩ một chút, nói:
"Đó là trước khi Vương Nguyêb gặp chuyện không may. Hôm ấy ở trên đường nhờ cậu ấy kéo tôi lại, nếu không tôi đã bị xe đâm phải, coi như đã cứu tôi một mạng thôi. Không ngờ hôm sau cậu ấy liền. . . . . ."
Dịch Dương Thiên Tỉ hơi thất vọng, nói: "Ra là vậy, cám ơn cậu."
Vương Nguyên đến gần mấy bước, đứng ở trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ
Vẫn là khuôn mặt đẹp trai, vẫn là khí chất sạch sẽ như trước. Chỉ là, hơi thở như ánh mặt trời ngày xưa trên người anh đã không còn.
Dịch Dương Thiên Tỉ đứng qua một bên, nhường chỗ cho cậu.
Vương Nguyên đứng ở trước bia mộ, nhìn tên mẹ trên mộ bia, nước mắt lại trào ra một lần nữa.
Không muốn biểu hiện quá đau khổ trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên lấy khăn giấy ra, đẩy mắt kính lên một chút, lau lau nước mắt, lại để xuống.
Trước bia mộ, trừ một bó Bách Hợp màu trắng cậu mang theo, còn có một bó Hoa Cúc màu vàng, một bó hoa hồng xanh vô cùng diễm lệ. Hoa hồng xanh, loài hoa cậu thích nhất.
"Anh. . . . . ."
Dừng một chút, cậu hỏi: " Hoa hồng xanh. . . . . . Là anh mang đến sao?"
Dịh Dương Thiên Tỉ gật đầu một cái, nói: "Mỗi lần đi qua tiệm bán hoa gần trường học, cậu ấy đều sẽ nhìn bó hoa này thật lâu, có một lần còn đụng đầu vào cái cây đằng trước."
Anh nói xong, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Nếu anh không nhắc, đến cậu cũng quên. Không ngờ chuyện mất mặt như vậy, lại bị anh nhìn thấy rồi.
"Anh là bạn học của cậu ấy?" Vưng Nguyên hỏi.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, đã yêu cậu ấy rồi, nhưng lại bỏ lỡ quá nhiều cơ hội." Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bia mộ nói.
Bỏ lỡ quá nhiều cơ hội. . . . . .
Cậu chẳng phải cũng thế sao? Cậu cũng từng bị người thanh niên khoa luật này hấp dẫn, lại luôn đem thân phận bối cảnh đặt trước tình cảm.
"Cậu ấy bây giờ không còn, anh rất đau lòng đúng không?"
Dịch Dương Thiên Tỉ không nói gì.
Vương Nguyên nói: " Có lẽ trên đời này thực sự có linh hồn, thực sự có luân hồi. Có lẽ, cậu ấy cũng không rời đi, mà ở một nơi khác, lấy một phương thức khác để tồn tại. Có lẽ, bây giờ cậu ấy đang đứng ở trước mặt anh nhìn anh, hi vọng anh đừng vì cậu ấy mà đau khổ.
Dịch Dương Thiên Tỉ chậm rãi chuyển tầm mắt qua nhìn cậu.
"Vậy sao?"
"Đúng." Vương Nguyên khẳng định nói.
"Vậy lúc này chắc hẳn cậu ấy rất đau lòng, thấy thế gian như vậy, kết quả ô nhục như vậy." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
Vương Nguyên nhẹ nhàng hỏi: "Anh tin lời bọn họ nói sao?"
Không nghe thấy Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời, cậu lại nói: "Anh tin cậu ấy làm trai bao, còn dùng thuốc sao?"
Tay Dịch Dương Thiên Tỉ từ từ nắm chặt thành đấm, đột nhiên hung hăng đấm lên mộ bia, lớn tiếng nói: "Trai bao, vậy cậu ấy cũng quá vô dụng rồi, làm trai bao lâu như vậy, thế mà tiền một cuộc giải phẫu van tim nho nhỏ cũng không trả nổi!"
Vương Nguyên cuống quít giữ tay anh, vừa mới chạm vào lại lập tức thu tay lại, vừa lúng túng vừa gấp gáp nói: "Anh. . . . . . Anh không nên làm mình bị thương."
Dịch Dương Thiên Tỷ ngẩng đầu lên, nhìn cậu.
Vương Nguyên nghiêng đầu, dùng chớp chớp mắt, khi thu hồi tầm mắt cậu không nhịn được nói: "Cám ơn anh."
Lúc này, người tin tưởng cậu vẫn coi cậu như một cậu trai thuần khiết, chỉ có anh thôi.
"Cậu rất giống một người." Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên nói.
YOU ARE READING
[KaiYuanVer] Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
RandomTác giả: Thanh Đình Tình Trạng: ăn cũng lết,ngủ cũng lết cuối cùng vẫn ra chap muộn T.T Thể Loại: Đam mỹ,sinh tử văn,hiện đại,ngược. Đôi lời con Au: -Chính vì ta chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả (ko biết liên lạc kiểu gì T...