*Nghe nhạc trước khi đọc truyện nhé*=))))
Bóng rặng trúc chiếu qua cửa sổ đung đưa như một bức tranh thủy mặc đang lay động. Khoảng sân bên ngoài là khu vườn treo, mỗi lần Vũ Thiên Yết về đến nhà, việc đầu tiên là tưới nước cho cây cối, rồi mới đi tắm.
Thế nhưng hôm nay anh chẳng buồn động đậy, chỉ ngồi thừ ra ghế sofa trong phòng khách, không muốn làm gì nữa.
Chiều nay có ca mổ cấp cứu vừa lâu vừa phức tạp, anh là bác sĩ phẫu thuật chính, mổ xong xuôi anh cũng đã mệt nhoài nên mọi người không xếp lịch trực đêm cho anh nữa.
Thực ra anh lại thích trực đêm, bởi vì khoa Ngoại tim mạch, nửa đêm thể nào cũng có bệnh nhân nguy kịch đột nhiên được chuyển tới, thường phải bận rộn suốt đêm. Lúc bân thì sẽ không suy nghĩ linh tinh, còn khi ngồi một mình ở nhà, anh luôn cảm thấy mình không tự chủ được.
Ví dụ như bây giờ, anh lại nhớ đến Xử Nữ.
Cô ấy đang làm gì?
Đã tan làm hay chưa?
Tiệm bánh ga tô đóng cửa muộn như vậy, không chừng giờ này cô vẫn còn đang trên xe buýt.
Cô làm thu ngân ở tiệm bánh, một ngày phải đứng hang mấy tiếng đồng hồ, lúc tan làm, liệu cô có mệt quá mà ngủ thiếp đi trên xe buýt không?
Anh rất, rất khinh bỉ bản thân mình, khi anh một mình, khi anh nhớ đến người đàn bà ấy, lại vẫn thấy đau lòng như xưa.
Ngày xưa cô xinh đẹp đến vậy, dịu dàng đến vậy, khiến anh say mê đến vậy.
Cô phải là một đóa hoa được bày trong lồng kính, được chăm sóc, được bảo vệ chu đáo.
Chứ không phải là, biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Chuông điện thoại reo, anh lấy làm may mắn khi giờ này có điện thoại gọi tới, giúp anh chấm dứt dòng suy nghĩ miên man này. Có lẽ ở bệnh viện có việc gì gấp, Thiên Yết cầm điện thoại lên, trông thấy dãy số hiển thị trên máy, anh ngây ra một thoáng rồi nghe máy.
"Vũ Thiên Yết anh nợ tôi, lần này anh mà không cứu tôi, thì tôi chết chắc mẹ nó rồi!"
Đầu bên kia vang lên tiếng nhạc du dương, khiến cho giọng của Cự Giải càng thêm phần đay nghiến, lần trước cô gọi điện đến kêu cứu, nhạc nền là rock ầm ĩ điếc tai, lần này không ngờ đã có tiến bộ. Anh đưa điện thoại ra xa một chút rồi mới nói: "Cô không cần hét to thế, tôi nghe được, còn nữa, con gái nhà lành khi nói chuyện không được chửi bậy. Món ân tình tôi nợ cô đã trả từ lâu rồi, hơn nữa tôi cảnh cáo cô, cô mà còn như thế nữa tôi sẽ cúp điện thoại đấy."
"Được rồi, được rồi, bác sĩ Vũ, tôi xin anh đấy, lương y như từ mẫu, nể tình cảm hoạn nạn có nhau bao nhiêu năm nay của chúng ta, anh mau đến cứu tôi đi."
"Lần này là ở đâu đây?"
"Nhà hàng Khải Duyệt."
"Được rồi, khoảng nửa tiếng nữa tôi đến."
"Bác sĩ Vũ anh đúng là thiên thần áo trắng!" Giọng Cự Giải trở nên vô cùng ngọt ngào, "Tôi nhắn tin cho anh tên phòng riêng nhé!" Qua điện thoại cũng có thể tưởng tượng được cô đang mừng rỡ thế nào, có lẽ cô không ngờ rằng anh lại đồng ý nhanh như vậy. Thực ra lần này là cô gặp may, anh không muốn ở nhà một mình.
Bước vào phòng riêng nhà hàng , anh không khỏi ngạc nhiên. Cự Giải cười tươi đứng lên giới thiệu anh với những người xung quanh. Chú, dì của cô, một vị luật sư trẻ tuổi, còn cả bố mẹ của vị luật sư đó nữa. Đây rõ ràng là bữa tiệc mai mối, tuy Cự Giải trước nay hay làm bừa, nhưng anh không ngờ cô lại quá quắt đến vậy.
Cự Giải khoác tay anh, hạnh phúc nói: "Đây là bạn trai của cháu, tên Vũ Thiên Yết, anh ấy làm việc ở bệnh viện, là bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch."
Mọi người trong phòng đều bối rối, nhất là chú dì của Cự Giải. Tuy Thiên Yết không quen nói dối, nhưng cũng đành chào hỏi qua quýt cho phải phép: "Xin lỗi, hôm nay cháu làm ban ngày, đi làm về đã muộn lắm rồi, nhận được điện thoại của Cự Giải vội vàng chạy ngay đến đây."
Bữa cơm này tẻ nhạt vô cùng, dù Cự Giải liên tục gắp thức anh cho ăn, vừa ăn vừa nói: "Xin lỗi mọi người ạ, anh ấy kén ăn lắm, hành, tỏi, gừng đều không ăn, chẳng giống bác sĩ chút nào."
Thiên Yết nghe giọng điệu vừa nũng nịu vừa trách móc của cô mà sởn cả gai ốc, đến lúc ăn xong đi ra ngoài, Cự Giải còn bước lên xe anh rất tự nhiên, nhanh nhẹn vẫy tay chào mọi người: "Chúng cháu đi trước đây ạ!" Chỉ mình Vũ Thiên Yết nghiêm chỉnh chào tạm biệt chú dì của Cự Giải rồi mới đi vòng ra ghế lái.
Anh vừa thắt dây an toàn vừa cảnh cáo Cự Giải: "Không có lần sau nữa đâu đấy! Tôi cứ tưởng cô gọi tôi ra cứu mạng, nào ngờ lại gọi đến gạt người."
"Gạt người cũng là để cứu mạng mà." Nét mặt tươi tắn của Cự Giải lập tức biến mất, cô dựa vào ghế phụ, "Tôi sắp bị họ ép đến chết rồi."
"Lần trước cô bảo tôi mạo danh anh trai cô, lần này cô bảo tôi mạo danh bạn trai cô, lần sau những chuyện thế này đừng có gọi tôi nhé. Cái bia đỡ đạn này thỉnh thoảng dung còn được, dung nhiều quá sẽ bị lộ hết đấy."
Cự Giải thở dài, Thiên Yết lúc này mới nhìn cô, hỏi: "Sao thế?"
"Tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi." Cự Giải úp mặt vào đôi bàn tay, "Vũ Thiên Yết , nói cho tôi biết đi, bao nhiêu năm nay, làm sao anh kiên trì được thế?"
Đuôi mắt Thiên Yết giật giật, anh cười gượng gạo, nói: "Cái gì mà kiên trì với không kiên trì, tại tôi chưa gặp được người nào thích hợp, hơn nữa cũng đang giận ông bố tôi thôi, thực ra từ lâu tôi đã..." Anh thoáng khựng lại trong tích tắc, rồi nói tiếp: "Từ lâu tôi đã chẳng còn coi trọng chuyện gì nữa rồi, nếu thực sự gặp được một cô gái tốt, tôi sẽ kết hôn."
Cự Giải bỏ tay xuống, liếc anh một cái, nói: "Đây mới là gạt người."
"Là thật đấy."
"Thế tôi là người con gái tốt đây, anh có chịu lấy tôi không?"
Thiên Yết chẳng buồn nhìn cô, chỉ nói: "Cô đã kiên trì bấy nhiêu năm, làm sao lấy tôi được."
"Tôi sắp không chờ đợi nổi nữa rồi." Cự Giải buồn bã nói, "Có lúc tôi thấy không phải mình yêu anh ta, chỉ là chờ đợi thành quen rồi mà thôi."
Thiên Yết không nói gì, anh hơi mơ màng, có lẽ từ lâu anh cũng đã không còn yêu Xử Nữ nữa, chỉ là chờ đợi thành quen rồi mà thôi. Thế nhưng thói quen này luôn khiến cho trái tim anh âm ỉ đau.
Đưa Cự Giải về đến nhà, cô còn trịnh trọng bắt tay anh: "Chuyện hôm nay, cảm ơn anh nhé! Anh đúng là bia đỡ đạn vô địch, đẹp trai ngời ngời, nghề nghiệp lại hoành tráng, ai đi xem mặt gặp phải anh cũng tự xấu hổ rút lui hết. Bác sĩ Vũ , lần sau nếu họ bắt tôi đi xem mặt nữa, anh nhất định phải cứu tôi đấy."
Vũ Thiên Yết đã quen với kiểu ăn nói linh tinh cợt nhả của cô nên chỉ mỉm cười đáp lại.
Anh và Cự Giải quen nhau ở Mỹ, đó có lẽ là quãng thời gian dài và vô vọng nhất trong cuộc đời anh. Bố anh phản đối anh học y, biết anh sắp ra nước ngoài, ông nổi cơn thịnh nộ, không cho anh một đồng nào, còn cắt hết tất cả các loại thẻ tín dụng chính, thẻ tín dụng phụ của anh. Nhưng nhờ thành tích xuất sắc của mình, anh vẫn xin được học bổng và ra đi.
Nơi đất khách quê người tất nhiên có nhiều điều không thích nghi được, huống hồ anh lại gần như trốn chạy đến Mỹ. Không hợp thủy thổ, chương trình học tập quá nặng, mới đặt chân lên đất Mỹ anh đã bị ốm một trận, phải trả một khoản phí khoảng vài nghìn đô la cho bảo hiểm, hồi đó số tiền này đối với anh quả là một con số trên trời, lấy tiền học bổng ra trả xong, anh không còn tiền sinh hoạt nữa. Vì vậy, bệnh còn chưa khỏi hẳn, anh đã bắt đầu tranh thủ đi làm thêm vào kỳ nghỉ, chính vào thời gian đó, anh quen biết Cự Giải.
Học Sinh Trung Quốc tại Mỹ thực ra cũng chia bè chia phái, thường thì học sinh Đại lục là một phái, học sinh Đài Loan một phái, học sinh Hồng Kông lại là một phái nữa. Mà ngay cả trong số học sinh Đại lục cũng phân làm rất nhiều nhóm nhỏ dựa trên quan hệ về mặt địa lý. Anh và Cự Giải không phải người cùng quê, chỉ gặp nhau một lần tại một đêm giao lưu khi mới sang Mỹ, cũng không nói chuyện gì với nhau.
Hôm đó, anh đang cắt cỏ giúp một bà người Mỹ, mùa hè ở Boston không nóng lắm, nhưng cái máy cắt cỏ cứ kêu ầm ĩ, còn anh hôm trước lại vừa thức trắng đêm trên thư viện, tiếng ồn này làm cho đầu óc anh rối loạn cả lên, chẳng biết gì nữa, cắt được một nửa, anh ngất lịm đi. Bà người Mỹ thuê anh khiếp vía, lay gọi thế nào anh cũng không tỉnh dậy, may mà Cự Giải ở ngay bên cạnh, cô trông qua hang rào sau vườn bắt gặp cảnh này.Cự Giảivốn không thích can thiệp vào chuyện người khác, nhưng nghĩ lại đều là người Trung Quốc với nhau, nên rốt cuộc vẫn nhảy qua hang rào sau vườn, phụ với bà người Mỹ dìu anh vào nhà. Là Cự Giải nhất quyết không đưa anh đi cấp cứu, cô biết phòng Cấp cứu ở Mỹ càng ít đến càng tốt. Cuối cùng, cô lấy đá trong tủ lạnh ra chườm lên trán anh, chỉ vài phút sau, quả nhiên anh mơ màng tỉnh dậy.
Từ đó, câu cửa miệng của Cự Giải là "Vũ Thiên Yết, anh nợ tôi." Hồi đó Cự Giải đang sống vụng trộm cùng bạn trai, giấu giếm bố mẹ ở trong nước. Điều kiện gia đình cô rất khá, bố cô là một ông chủ mỏ khoáng sản nổi tiếng ở Nội Mông, sau khi phát tài liền đưa con gái ra nước ngoài học MBA. Sau này, biết được con gái có cậu bạn trai người Mỹ, có ý định ở lại Mỹ, bố mẹ Cự Giải vốn cổ hủ, không thể chấp nhận nổi, liền dung kế lừa cô về nước, sau đó xé tan hộ chiếu của cô, rồi dựa vào quan hệ không cho cô làm lại hộ chiếu, cũng không cho cô ra nước ngoài nữa.
Sở dĩ Thiên Yết thân với cô, một phần là vì hồi ở Mỹ cũng nhờ cô chăm sóc nhiều. Lần đó Thiên Yết bị ngất, chính là vì thiếu máu. Anh rất kén ăn, trước kia hồi ở Trung Quốc, nếu món ăn không hợp khẩu vị, anh sẽ chỉ ăn qua loa bữa no bữa nhịn, huống hồ là ở Mỹ, trong tay lại không có tiền, suốt ngày toàn ăn bánh mì cho qua bữa, thỉnh thoảng mới đi siêu thị Trung Quốc mua mấy gói mì tôm coi như cải thiện cuộc sống. Cự Giải tuy được nuông chiều từ bé, nhưng mẹ cô là người phụ nữ rất đảm đang, bà luôn có ý nghĩ truyền thống là con gái phải biết nấu ăn mới lấy được chồng, nên gắng ép Cự Giải học nấu ăn cho bằng được. Hồi ở Mỹ, Cự Giải tự nấu ăn, thường xuyên gọi Thiên Yết sang cải thiện, đương nhiên Vũ Thiên Yết cũng chẳng ăn không, anh luôn giúp Cự Giải sửa bài luận hay gì đó, tuy cô học kinh tế, nhưng nội quy ở trường rất nghiêm ngặt, bài vở cũng không nhẹ nhàng gì.
Nguyên nhân thứ hai khiến Thiên Yết thân thiết với cô là vì hai người đồng cảnh ngộ, cùng có một ông bố độc đoán bảo thủ, nói một là một hai là hai. Sau khi Cự Giải bị lừa về nước từng gọi một cuộc điện thoại dài cho Thiên yết , cô khóc nức nở trong điện thoại, nhưng anh cũng lực bất tong tâm. Sau này khi anh quay trở về Bắc Kinh, thì Cự Giải đã chiến đấu với gia đình mấy năm, cuối cùng bỏ nhà lên thẳng Bắc Kinh, tìm được một công việc vô vị là quản lý nhân sự, tuy không về nhà, nhưng cô cũng không kết hôn, khiến cho bố cô tức đến nỗi suốt ngày trợn mắt cau mày, trời không chịu đất, đất không chịu trời bao nhiêu năm nay.
Cũng có lẽ vì sự đồng cảm này mà Cự Giải trở thành người bạn khác giới duy nhất của Vũ Thiên Yết. Thỉnh thoảng Cự Giải lại mang bia đến tìm anh, hai người ngồi trên sân thượng uống bia, ngắm nhìn ánh đèn xe nối thành hang dài trên con phố cách đó không xa. Cô thường hay bám vào lan can, chậm rãi hát: "Tình yêu là một bài toán khó, khiến người ta hoa mắt chóng mặt..." Hồi đó anh thường mỉm cười im lặng, hai người ai uống rượu người ấy, ai nghĩ chuyện người ấy. Tửu lượng của Cự Giải rất kém, nhưng uống say rồi cũng không gây chuyện, mà chỉ ngoan ngoãn lăn ra ngủ trong phòng khách nhà anh, sang hôm sau bò dậy, lại hung hung hổ hổ đi làm.
Người nhàCự Giải theo dõi cô bao nhiêu năm nay, có lẽ cũng đã tuyệt vọng, không còn ép cô về Nội Mông nữa. Vả lại, mấy bà dì của Cự Giải ở Bắc Kinh bắt đầu thi nhau giới thiệu bạn trai cho cô, đều là những thanh niên giỏi giang tốt tính, nhưng cô hễ còn trì hoãn được là trì hõan, giống như chuyện tối qua vậy, có lẽ không trì hoãn nổi nữa, đành túm lấy Thiên Yết làm bia đỡ đạn.
Vũ Thiên Yết không ngờ ngày hôm sau mình lại gặp Cự GIải. Anh rất ít khi trông thấy cô vào giờ đi làm. Giống như tất cả các cô gái văn phòng khác, Cự Giải ăn mặc sang trọng và hợp mốt. Cô đến phòng y tá hỏi thăm phòng trực ban của Thiên Yết . Vừa nghe nói là muốn tìm bác sĩ Vũ, mấy cô y tá không đừng được đều quay đầu lại chăm chú nhìn cô.Vũ Thiên Yết cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, hỏi ra mới biết sếp của cô, Phó tổng giám đốc từ Đài Loan sang, bị bệnh tim đột phát, đã đưa đến bệnh viện anh, cả tối hôm qua nằm trong phòng Theo dõi của khoa Cấp cứu, hy vọng hôm nay được nhập viện làm phẫu thuật. Ai nấy đều biết, giường bệnh trong bệnh viện anh lúc nào cũng chật cứng, vì thế Cự Giải đành đến nhờ vả anh. Thiên Yết đăm chiêu giây lát rồi nói: "Nằm phòng VIP vậy, chỉ có phòng đó còn trống thôi."
Nghe nói vậy, Cự Giải lập tức nháy mắt với anh. Thiên Yết không còn cách nào khác, đành đứng dậy theo cô ra ngoài. Đi đến tận cầu thang bộ, cô mới nói: "Ở phòng VIP thì bảo hiểm không thanh toán, anh nghĩ cách gì đi."
"Thế thì đành chịu, các ca mổ của bệnh viện chúng tôi đều được lên lịch cả rồi, trước ông ta, còn rất nhiều bệnh nhân đang xếp hang kia kìa."
"Anh phải nghĩ đến quan hệ giữa Đại lục và Đài Loan chứ!"
"Thì nghĩ đến rồi đó, nên tôi mới bảo ở phòng VIP."
Cự Giải dở khóc dở cười, nói: "Anh đúng là cứng nhắc!"
Từ trước đến nay, cô vẫn biết cá tính của Thiên Yết , anh là người cực kỳ thẳng thắn, hơn nữa tuy làm việc trong bệnh viện đã lâu, nhưng thực ra lại rất đơn giản, không thạo xử lý những chuyện nhân tình thế thái cho lắm. Ai không tiếp xúc với anh thường cho rằng anh là người lạnh lung và thanh cao, thật ra, anh không biết cách quan hệ với mọi người, đặc biệt là các mối quan hệ phức tạp giữa đồng nghiệp với nhau.
Cự Giải thở dài nói: "Thôi, tôi nghĩ cách khác vậy." Lòng đầy tâm trạng, cô chẳng buồn sang bên kia đi thang máy nữa, cứ thế quay người đi thẳng xuống thang bộ. Hôm nay khi đi làm, cô buộc túm mái tóc dài của mình lên tận đỉnh đầu, trông rất gọn gàng. Cô chán nản lê từng bước xuống cầu thang tối, như thể đang bước từng bước vào đáy sâu tăm tối vậy. Không hiểu sao tự dưng Thiên Yết thấy mềm lòng, trước khi bản thân kịp hiểu ra chuyện gì, anh đã buột miệng gọi "này" một tiếng, rất bất lịch sự, cũng không gọi tên cô, chỉ hấp tấp muốn ngăn cô lại.
Cự Giải ngoái đầu lại nhìn anh, lúc này anh mới thấy mình luống cuống, đành gượng gạo cười nói: "Thôi, để tôi tìm cách giúp cô vậy."
Cuối cùng anh đi tìm chủ nhiệm Phương, nói là anh có người nhà bị bệnh, hy vọng được phẫu thuật sớm, xin Chủ nhiệm Phương giúp đỡ. Vì trước nay anh chưa bao giờ đưa ra bất cứ yêu cầu nào với khoa, kiểu nhờ vả thế này lại càng là lần đầu tiên, nên Chủ nhiệm Phương mau mắn đồng ý, lập tức cho người đi sắp xếp giường bệnh.
Cự Giải vẫn đứng ở hành lang chờ tin, thấy anh bước ra từ phòng Chủ nhiệm, thông báo đã có giường bệnh, cô liền nhoẻn miệng cười rạng rỡ: "Vũ Thiên Yết, tôi nợ anh, tối nay tôi mời anh ăn cơm."
Thiên Yết nói: "Ăn cơm thì thôi khỏi, lần sau cô đừng gây rắc rối cho tôi là được rồi."
"Nhất định phải ăn cơm! Anh tưởng tôi có thể ôm cục nợ mãi không trả à? Chúng ta ăn cơm, ăn xong không ai nợ ai cả!"
Vũ Thiên Yết không còn cách nào khác, đành gật đầu đồng ý.
Cự Giải rất cầu kỳ trong chuyện ăn uống, mà Thiên Yết cũng là người kén ăn, nên địa điểm cô chọn để mời khách rất ổn, thức ăn ngon, phong cảnh lại yên tĩnh. Trong lúc ăn cơm, Thiên Yết mới biết tại sao cô lại nôn nóng đến mức phải nhờ vả anh để tìm cách nhập viện, hóa ra vị Phó tổng đó không chỉ là sếp của cô, mà còn là họ hang của Chủ tịch Hội đồng quản trị.
"Những vị trí quan trọng trong công ty tôi không phải người Đài Loan nắm giữ thì cũng là người nước ngoài nắm giữ, tôi bị o ép ghế lắm. Nhưng họ càng o ép, tôi càng muốn làm thật tốt cho họ xem. Tôi không họ hang thân thích gì với ông Phó tổng này cả, nhưng lần này tôi giúp ông ta một việc lớn như vậy, đến Chủ tịch Hội đồng quản trị của tôi cũng vô cùng cảm kích. Thế nên hôm nay tôi phải cảm ơn anh cho ra hồn mới được!"
Thiên Yết không ngờ chuyện này lại phức tạp đến vậy, trong bệnh viện tuy vẫn có đủ các loại quan hệ, nhưng dù sao cũng là nơi kiếm ăn nhờ trình độ, hơn nữa Chủ nhiệm Phương lại là phần tử trí thức cũ, chỉ trọng nhân tài. Hễ ai có trình độ chuyên môn giỏi và cần cù ham học, thì ông sẽ thích người ấy, ai chịu giúp đỡ người khác, những đồng nghiệp trong khoa cũng sẽ quý mến anh ta. Ai đối xử tốt với bệnh nhân, bệnh nhân và người nhà sẽ hết lòng tin tưởng anh ta. Chính bởi làm việc trong môi trường đơn giản như vậy nên anh sống rất có nề nếp, giản dị mà yên bình.
Anh rất hiểu tại sao Cự Gỉai lại kiên trì đến vậy, bởi vì anh cũng cố chấp chẳng kém cô. Bố anh không chỉ một lần đề nghị, anh trở về học cách quản lý công ty, nhưng anh luôn tỏ ra chán ghét việc đó. Anh rời xa gia đình, hy vọng mình có thể tự lập bằng chính đôi bàn tay của mình. Anh muốn dung cách này để thoát ly tất cả những gì mình căm ghét, bởi cái gia đình ấy đã từng làm tổn thương anh.
Nghĩ đến Cự Giải còn vất vả hơn mình, con gái con đứa lại vứt bỏ hết cuộc sống an nhàn sung sướng, ra ngoài bươn chải, anh bèn nâng ly: "Nào, mời cô một ly."
"Cảm ơn!" Cự Giải rưng rưng nước mắt, như đang chất chứa vô vàn thương cảm: "Vũ Thiên Yết, may mà có anh, anh đúng là ân nhân cứu mạng của tôi."
Anh cố tình buông giọng đùa bỡn: "Thế anh Mark của cô đâu?"
Mark là bạn trai của Cự Giải , Thiên Yết chưa một lần gặp mặt anh ta. Nghe nói, sau khi Cự Giải về nước, anh ta liền chia tay với cô. Dần dần, Mark đã trở thành một thứ kỵ húy. Cự Giải hầu như không bao giờ nhắc đến Mark trước mặt anh, giống như anh không bao giờ nhắc đến Xử Nữ trước mặt Cự Giải vậy.
Có lẽ vì uống chút rượu, nên Cự Giải hơi ngập ngừng. Cô nghiêng đầu, một tay chống cằm, trông như một bé gái , nghĩ ngợi hồi lâu, đoạn đáp: "Anh ấy là tình yêu – đôi lúc một người nào đó lại chính là tình yêu. Anh có thể quên đi hình dáng người đó, có thể quên tất cả những gì từng xảy ra, có thể bất cần nói rằng, mọi thứ đã qua lâu rồi. Nhưng làm sao anh quên được tình yêu hả?"
Vũ Thiên Yết ngẩn người, những lời này của Cự Giải làm anh thấy buồn bã và hoang manh vô hạn. Bố anh suốt ngày nói anh bị ma làm, anh cũng đã vùng vẫy vô số lầm, muốn giải thoát mình khỏi một lời nguyền nào đó, thậm chí cố gắng không nghĩ đến một cái tên, thậm chí cảm thấy tất cả đều đã qua rồi, còn cái gọi là tình yêu chỉ là sự si mê nhất thời mà thôi.
Nhưng đôi lúc, một người nào đó lại chính là tình yêu.
Làm sao có thể quên được tình yêu chứ?----- Vote đi vì nó free ----- =)))
BẠN ĐANG ĐỌC
Quá Khứ Và Hiện Thực (Xử Yết ver)
FanficTruyện này là truyện chuyển thể Gặp đúng người, đúng thời điểm là Hạnh phúc. Gặp đúng người, sai thời điểm là Bi thương. Gặp sai người, đúng thời điểm là Bất lực. Gặp sai người, sai thời điểm là Thê lương