#3.Đi làm

1K 123 23
                                    

Lúc giải quyết xong bữa sáng vẫn còn khá sớm so với thời gian vào làm. Hoseok thong thả bước vào phòng thay đồ, Jungkook cũng chạy theo để bắt đền cái áo trắng.

Hoseok học chuyên ngành thiết kế đồ họa, hiện đang làm trong một chi nhánh của công ty game khá có tiếng trong giới, đãi ngộ vô cùng tốt.

Công việc của anh là thiết kế nhân vật và background cho game. Với trí tưởng tượng phong phú của mình, Hoseok không gặp khó khăn để làm quen đặc thù công việc, nhanh chóng thích nghi.

Làm ở mảng này không có ngày nghỉ cố định, có thể hôm nào cũng là ngày nghỉ hoặc hôm nào cũng là địa ngục.

Khi bận thì bận sứt đầu mẻ trán nhưng lúc hết việc rồi thì có thể rảnh rang hàng tháng liền, đi làm như đi chơi, coi như bù đắp cho lượng công việc nhiều như lũ trước đó, đồng thời nghỉ ngơi, thả lỏng để chuẩn bị cho những dự án tiếp theo.

Hoseok cảm thấy khổ nhất là bộ phận lên ý tưởng, lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn, đến tội. Luôn phải nghĩ ra những tựa game thật mới lạ để thu hút người chơi, trong cái thời đại công nghệ thông tin phát triển mạnh mẽ như hiện tại, game nhan nhản mọi nơi thì điều này thật sự không dễ.

Không phải động tay động chân nhiều nhưng trí óc thì phải hoạt động hết công suất.

Hoseok huýt sáo bước ra ngoài cửa, hai tay chắp sau lưng trông rất nhàn nhã.

"Anh định đi bộ thật đấy à?"

Jungkook đằng hấp tấp chạy theo, tay bế Jimin đang hiếu kì ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Khoảng cách từ công ty đến nhà Hoseok không tính là xa, đạp xe mười lăm phút là đến, nhưng đi bộ thì cũng phải nửa tiếng.

Hoseok là một thanh niên mới trải qua hai mươi ba mùa xuân xanh, phơi phới sức sống tuổi trẻ, không thích bó mình trong không gian chật chội của ôtô, mỗi lần đi làm đều dùng xe đạp thể thao tiền triệu, lấy danh nghĩa bảo vệ môi trường.

"Bộ anh mày đang đi giả hả?"

Hoseok liếc thằng bé một cái, chân vẫn không ngừng bước đi. Anh không định buộc Jimin vào xe đạp đâu, vừa nghe đã thấy ngu rồi. Hoseok liên tưởng đến hình ảnh Jimin tròn vo bị dây cuốn mấy vòng cố định vào đầu xe chỉ muốn bò ra cười sằng sặc.

"Coi như tập luyện một chút đi, chứ ngồi nhiều không vận động xương thoái hóa đấy." Anh vừa nói vừa xoay eo.

"Anh mà cũng có tư cách nói câu này sao, em trai mười chín sức khỏe ngời ngời tuần nào cũng đi tập gym đấy."

Jungkook không phục bĩu môi.

"Tí tuổi bày đặt tập gym các thứ, rồi không cao được nữa thì nằm đấy mà khóc."

"Ít nhất em vẫn cao hơn anh, nhỉ anh họ." Jungkook cười hì hì huých anh một cái, chiếc chuông trên cổ Jimin vốn đang yên lặng bởi những bước đi rất ổn định của cậu theo chuyển động mà phát ra tiếng đinh linh.

Mèo Jimin mắt láo liên ngắm đường phố đã chán, nằm im nghe hai anh em nhà nọ luyện võ mồm, đôi mắt hổ phách lộ rõ sự khinh bỉ, hàng râu rung rung theo từng bước đi.

HopeMin | Mèo của Hoseok Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ