Từ hôm Trung Thu đến nay đã hơn một tháng, thời gian thật nhanh, cũng chẳng còn bao lâu là thi học kì.
Gần đây bận bịu ôn thi rối mù cả lên, thời gian rảnh cũng không có, mọi người học đến chết đi sống lại. Duy có đám bọn nó, thong thả đi chơi, quậy phá, nước không tới cổ cũng không chịu động vào cuốn sách. Ai bảo bọn họ xuất sắc vậy đây, tiếp thu nhanh, trí nhớ thì tốt, khả năng phân tích cũng nhanh hơn người.
Cả tháng qua, nó trong đầu ấp ủ kế hoạch trả thù của mình, nghĩ mãi vẫn không ra làm thế nào.
Xem nào.. nó nghĩ ra rồi!
Kai không còn xuất hiện trước mặt nó từ ngày hôm đó nữa, mọi tin tức về anh cũng đều biến mất, nó không còn nghe được bất cứ thứ gì về anh ta.
Kết thúc giờ học, ở phòng ăn vô tình lại gặp được anh ta, tốn công nó kiếm bây giờ lại tự mình xuất hiện. Có lẽ anh cũng đã có kế hoạch của mình rồi, rất tự nhiên ngồi xuống kế bên nó.
Trận chiến này bây giờ bắt đầu, thử xem ai cao tay hơn ai? Đùa với nó sẽ không có kết cục tốt.
- Jisoo. Cậu ăn gì không? - Kai hỏi.
- Kh.. - Nó định cự tuyệt liền nghĩ tới việc của mình, nhẹ nhàng đáp. - Sandwich với sữa được rồi.
- Tớ đi mua cho cậu ngay. - Nói rồi anh lập tức rời đi.
Park Jinyoung ngồi bên cạch nó nghe thấy họ nói chuyện thì mặt đen lại, bình thường đều là nhờ hắn mua mà.
Park Jinyoung bắt đầu chìm trong suy nghĩ của mình, quả nhiên Kim Jisoo thích anh ta. Hôm đó còn tưởng bản thân suy nghĩ quá nhiều, không ngờ là thật, chẳng trách gương mặt thất vọng của nó lúc đó. Nghĩ đến việc nó thích Kai, lòng liền khó chịu.
- Mày làm sao vậy? - Nó thấy hắn vậy liền hỏi.
- Không sao. - Hắn nhìn nó đáp.
Nó nhăn mặt khó hiểu, hôm đó cũng vậy, hôm nay cũng vậy, hắn tức giận việc gì?
Nó nghĩ rồi cũng không quan tâm nhiều nữa, bây giờ nó muốn chơi anh ta một vố, sau này sẽ hỏi hắn sau.
Không lâu sau Kai quay lại trên tay là phần ăn của hai người, đặt trước mặt nó cười dịu dàng:
- Của câu.
Nó nhận lấy, cười đáp lại, nó chẳng biết nói gì hơn cả, nhưng mà nó chỉ cần cười cũng đã là cả một đòn chí mạng rồi.
Kai nhìn nó cười thì ngẩn người, trong lòng thì vội vàng trấn tĩnh mình: "Không được, không được rung động." Anh trong lòng kêu gào, nhưng trái tim đã sớm không khống chế được vì nó mà lệch đi vài nhịp rồi.
"Chết tiệt" anh thầm tự mắng mình.
Kể từ sau hôm Kai mua giúp nó cơm trưa, anh ta ngày ngày đều đi theo nó.
Kim Jisoo trong lòng cảm thấy phiền chết đi được, ngoài mặt lại luôn cười vui vẻ. Cử chỉ điềm đạm, nhẹ nhàng, thậm chí mọi nhất cử nhất động của nó cũng lôi cuốn vô cùng.
Jisoo vốn là người kiệm lời, đối với người không mấy thân thiết thì không có gì để nói cả. Vậy nên mỗi lần có mặt Kai, ngoài cười ra thì anh hỏi gì nó đáp đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Chuyển ver| JinJi |Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa?|
FanfictionChuyển ver đã có sự cho phép của tác giả Băng Kì Lâm.