3

15.5K 1.5K 50
                                    

May mắn làm sao, cả ba đến vừa kịp trước khi Snape bước vào lớp trong dáng vẻ thường ngày của ổng: áo chùng phập phồng như sóng biển theo từng bước đi, kèm theo cái biểu tình mặt sưng mày sỉa in trên gương mặt đã vốn khó ưa. Vừa bước vào cửa đã ngay lập tức hướng nụ cười khinh bỉ về phía bộ ba, điều này xảy ra quá đỗi bình thường. Thật lòng, Harry sẽ rất ngạc nhiên nếu nó không xảy ra. Lối cư xử chanh chua kì cục của ổng cũng được xem như một tục lệ, giống như trò chơi thách thức của bọn họ, và Harry không biết làm cách nào để thay đổi cái tục lệ đó.

Nhưng theo một phương diện nào đó, điều này không hẳn là xấu. Cậu biết rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, giáo sư độc dược của họ cũng không thay đổi gì cho cam, vẫn kì cục như thế, hay thiệt, hừ, Harry trầm ngâm suy nghĩ khi cặp mắt đen thẳm quét qua lớp học.

Thình lình một tiếng cười khúc khích cao vút vang lên, được các bức tường hỗ trợ, vọng lại không ngừng dưới tầng hầm u ám. Đám Gryffindor lập tức xoay người lại, biết rõ âm thanh quái dị vừa nãy là gì, không một chút do dự mà đoán trước được một màn hấp dẫn sắp bày ra trước mắt bọn họ. Mắt xanh loé lên đầy thích thú khi thấy hai vệt đỏ xấu hổ trên má Hermione.

Snape khó khăn ngừng lại giữa chừng bài giảng về vấn đề tại sao cây phụ tử – thỉnh thoảng còn gọi là cây bã sói – phải băm nhỏ chứ không được cắt thành lát khi pha chế một số loại độc dược. Ngài giáo sư đưa mắt nghi hoặc nhìn vào khu vực phát ra tiếng cười trước khi tiếp tục bài học. Một lần nữa, tiếng khúc khích chói tai lại vang lên khắp lớp học. Harry mỉm cười gian xảo khi chân mày phải của Snape hơi giật giật. Neville rõ thật mưu trí khi chọn ngay chủ nhiệm nhà Slytherin làm nạn nhân của Hermione. Xem ra sắp tới Snape còn làm ra nhiều biểu tình thú vị nữa đây.

"Điều cần lưu ý là cây phụ tử phải được băm nhỏ chứ không thái mỏng bởi vì —Merlin chứng giám, đứa quái nào làm ra cái âm thanh trời đánh thánh vật này vậy?" Phải đến tiếng cười thứ ba lão mới chịu phản ứng. "Nếu mấy đứa ú ớ ngu dốt chúng bây nhận thấy thứ này quá tầm đến nỗi sắp bất tỉnh hoặc chết bất đắc kì tử thì mời ra ngoài. Ta không dư thời gian cũng như lòng tốt mà hốt mấy cái xác vô dụng trong lớp học của ta. Bây giờ giở trang 257 và, dù có không làm đươc cũng phải —NGẬM MỒM LẠI!"

___________________________________________

"Ai mà ngờ rằng..." Harry kinh ngạc bình luận, chiếc cặp trên vai đong đưa theo mỗi bước đi, khóe môi hướng lên một nụ cười châm chọc "...Snape lại nhìn bồ nhiều như thế, 'Mione à. Ngoài bồ ra, mình không nghĩ mình từng nghe ai cười khúc khích nhiều như vầy trong đời luôn á."

"Nín đi!" Hermione gầm gừ, hai má đỏ lên giận dữ khi quay phắt qua Harry, đôi con ngươi màu nâu nhìn cậu đầy phẫn nộ. "Harry James Potter, bồ mà còn nói thêm từ nào nữa, thì việc mình bốc hơi khỏi vai trò hỗ trợ bồ câu dẫn Draco Malfoy sẽ còn nhanh hơn cả tốc độ túi kẹo giọt chanh biến mất trên tay Dumbledore đấy." Cách so sánh thiệt độc đáo làm sao.

"Làm như Harry cần giúp đỡ với dăm ba thứ câu dẫn tên chồn đó vậy." Ron chế giễu.

"Có đó, thưa ngài Ronald. Câu dẫn ai đó là phải biết khiến họ tưởng họ là người câu dẫn chứ không phải người bị câu dẫn, việc đó cần một vài mánh khóe mà tôi dám chắc là cả ngài đây lẫn Harry đều không có. Thế nên, bồ ấy sẽ không thể thành công nếu không có mình."

drarry - malfoy luôn có được thứ malfoy muốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ