Phần 2 : Chương 11 - Chương 12

4.3K 109 2
                                    


Chương 11:
Không là nam nhân vậy thì là thái giám bất nam bất nữ.

Lâm Ân nghe nói thế thì trên mặt thoáng qua chút mất tự nhiên, ngay sau đó thu lại tâm trạng của mình. Từ khắc tiến cung làm nô đó, thái giám bọn họ đã sớm mất đi dấu hiệu của nam nhân.

Hoa phi rơi lệ ngay tại chỗ, nâng khăn lụa lên lau nước mắt, "Bệ hạ...Nhà họ Lưu chúng thiếp chỉ có một mình nó là nam đinh, người định để gia tộc bọn thiếp tuyệt hậu ư?"

Lưu Thượng thư tới năm năm mươi tuổi mới có con, từ đó về sau liền nâng nhi tử trong lòng bàn tay, cưng chiều hắn mọi đường. Điều này cũng tại cho hắn cái tính tình kiêu căng ngạo mạn.

Phản ứng của Ninh phi lạnh nhạt hơn Hoa phi nhiều. Ngoài kinh ngạc lúc đầu thì không lộ ra vẻ gì khác. Nhưng nhìn Hoa phi vì đệ đệ mà khóc bù lu bù loa, nàng đương nhiên cũng không thể không có biểu hiện gì. Nếu không bị truyền ra, người ta nói nàng không tim không phổi, vậy thì thật khó nghe. Ninh phi che mặt khẽ khóc thút thút, điệu bộ giả vờ có vẻ có vài phần hư tình giả ý.

Nữ nhân hậu cung như mãnh thú, câu này Tịch Tích Chi không dám quên một khắc nào.

Cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, hai nữ nhân này chưa từng đắc tội nàng, nàng lại nhìn không vừa mắt. Hơn nữa tâm trạng này lại còn như thể không có lửa thì làm sao có khói...

Chẳng lẽ là vì các nàng cầu xin tha thứ cho bốn người này?

Nhưng tỷ tỷ cầu xin cho đệ đệ cũng là lẽ thường.

Tịch Tích Chi quay sang nhìn An Hoằng Hàn, nhìn khuôn mặt tuấn tú có vẻ lãnh khốc, cảm thấy không có sự d'đ'l'q'đ dễ chịu trước kia, trong lòng vô duyên vô cớ bùng lên một ngọn lửa nhỏ, rất lâu không dập tắt được. Nàng không biết thế này là sao. Tóm lại, nàng phát hiện lúc không khống chế được tâm trạng thì ngọn lửa nhỏ này càng ngày càng lớn, tới cuối cùng thành tình trạng không thể vãn hồi.

"Bệ hạ, người phạt cũng đã phạt, sau này bốn người bọn nó không bao giờ có thể bắt nạt nữ nhân nhà lành nữa, không bằng tha cho bọn nó một mạng, cho bọn nó cơ hội sửa sai một lần nữa?" Hoa phi không ngừng cố gắng.

Cho dù phương diện kia của đệ đệ mình không được nhưng nếu có thể giữ lại một cái mạng mà trở về, nàng cũng coi như dễ ăn nói với phụ thân hơn. Nhưng nếu Lưu Phỉ gặp chuyện không may trong hoàng cung, vậy nhất định phụ thân sẽ trách mắng nàng không bảo vệ được đệ đệ.

Ninh phi cũng phụ họa mà nói mong An Hoằng Hàn có thể thả lưới một lần.

Nghe tiếng khóc sướt mướt, An Hoằng Hàn cảm thấy vô cùng khó chịu, đặc biệt là hắn để ý thấy sắc mặt tiểu nhân nhi trong lòng rất khó coi. Mấy tháng này hắn luôn tránh để Tịch Tích Chi tiếp xú với phi tần. Lúc hai nữ nhân này tìm tới cửa, trong lòng hắn cũng là ngũ vị tạp trần, hận không thể bảo hai nữ nhân này biến đi, đỡ phải thấy các nàng quỳ nhìn mà chướng mắt ở đây.

An Hoằng Hàn cũng làm như vậy thật, "Cút hết ra ngoài cho trẫm. Cầu xin trẫm, không bằng phân phó nô tài đi chuẩn bị cho bọn họ một cỗ quan tài thượng hạng."

Giọng điệu An Hoằng Hàn cực lạnh, tựa như một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến trong lòng người ta rét run.

Hoa phi và Ninh phi đều là nữ nhân, hơn nữa trong lòng bọn họ cũng biết, dù các nàng phong sinh thủy khởi* trong cung, chỉ cần An Hoằng Hàn nói mọt câu, quyền thế và địa vị của ác nàng sẽ biến mất tất cả ngay lập tức. Hai người bọn họ bị dọa sợ tới mức dừng tiếng khóc ngay, tiếng nức nở quanh quẩn trong đại điện.

*Phong Sinh Thủy Khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc .

"Bệ hạ..." Hoa phi còn định nói gì đó.

"Biến, đừng để trẫm nói lại lần thứ ba." An Hoằng Hàn liếc nàng đầy lạnh lẽo. Đôi mắt như bao phủ băng tuyết, tỏa ánh sáng tàn nhẫn.

Hai nữ nhân chạy trối chết.

Tịch Tích Chi nhìn hai bóng dáng từ từ biến mất khỏi tầm mắt, ngọn lửa trong lòng cuối cùng cũng mất không chế. Bàn tay nho nhỏ vừa nâng lên, "bốp" một tiếng, tiếng động vang dội truyền khắp từng ngóc ngách trong đại điện.

Tất cả cung nữ thái giám nhìn dấu tay đỏ ửng trên mu bàn tay bệ hạ...

Lá gan của tiểu cô nương này cũng quá lớn nhỉ? Dám đánh cả vua của một nước.

Tự dưng không biết gì mà lại bị đòn khiến An Hoằng Hàn hơi ngu ngơ, sau đó ánh mắt càng lạnh hơn, "Ngay cả trẫm cũng dám đánh?"

Trước kia lúc Tịch Tích Chi còn là con chồn nhỏ, không ít lần tát An Hoằng Hàn. Nhưng hắn chưa từng lqđ tức giận. Bởi vì một cái tát của con hồn nhỏ chẳng qua chỉ là gãi ngứa với hắn. Nhưng lần bị đánh này hơi khó hiểu cho nên hắn mới phản ứng theo bản năng, nhanh chóng làm mặt lạnh.

Thật ra thì không chỉ An Hoằng Hàn cảm thấy khó hiểu mà Tịch Tích Chi cũng thấy thế.

Tóm lại, nhìn hắn nói chuyện với hai nữ nhân kia, trong lòng nàng như bị gai đâm. Một cái tát kia liền vung ra ngoài rất tự nhiên. Kiếp trước nàng sống với lão đầu sư phụ kia trong rừng sâu núi thẳm. Mà sư phụ của nàng là một đại lão gia, đâu có chuyện quan tâm tới vấn đề giáo dục Tịch Tích Chi về cảm nhận.

Cho nên, vào giờ phút này nàng cũng mờ mịt. Đôi mắt kia như thể con dê con lạc đường khiến người ta vừa nhìn là thấy thương hại ngay.

"Ta không cố ý." Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy An Hoằng Hàn làm mặt lạnh, nhưng lần này, nàng lại sợ hắn sẽ trở mặt thật, "Cùng lắm thì huynh đánh lại là được."

Tịch Tích Chi dứt lời, vươn bàn tay mập mạp mũm mĩm ra, đưa tới trước mặt An Hoằng Hàn, để hắn có thể trả thù.

An Hoằng Hàn vừa tức vừa không biết phải làm sao, nâng mu bàn tay lên trước mặt nàng, nói: "Nếu trẫm đánh nàng, tay này của nàng sẽ bị phế đi. Nói lý do xem nào."

Lý do? Hàng mi dài của Tịch Tích Chi chớp chớp, đồng tử xanh thẳm trong veo sáng sủa.

Nói theo tình hình thực tế: "Ta không biết."

Nàng không biết gì thật.

Đánh ra cái tát kia, tâm trạng nàng lại khá hơn nhiều.

Tất cả mọi người có kích động muốn ngất. Vậy bàn tay nàng hạ thủ với bệ hạ là gì? Nói đánh là đánh.

Khóe môi Lâm Ân hơi giật giật.

An Hoằng Hàn không biết phải làm sao với chuyện này...Chỉ đành coi như không có gì.

Trong khoảnh khắc hắn định thu tay lại thì Tịch Tích Chi nói tiếp.

"Ta có thể đánh thêm lần nữa không?" Đôi mắt chớp chớp đầy vô tội như thể đây chỉ là một yêu cầu vô cùng đơn giản.

Mà suy nghĩ trong lòng Tịch Tích Chi đã sớm chệch khỏi đường ray. Nếu đánh An Hoằng Hàn mà tâm trạng nàng có thể chùng xuống vậy thì đánh thêm lần nữa không chừng tâm trạng có thể khôi phục như cũ.

Cho nên nói, có lúc Tịch Tích Chi đơn giản như một tờ giấy trắng.

Cung nữ thái giám bị kinh hoàng tới mức mở to mắt. Chẳng lẽ đầu óc hài tử này có vấn đề? Đánh bệ hạ một lần còn chưa đủ, vậy mà còn dám nói đánh thêm lần nữa.

An Hoằng Hàn khác với những người khác. Thấy hành động của con chồn nhỏ khác thường thì nhìn ra d;đ;l;q;đ chút đầu mối. Hắn nhớ lại tâm trạng mình lúc đối mặt với Hoa phi và Ninh phi thì bỗng có một giả thuyết to gan. Mà giả thuyết này vô cùng ăn khớp với tình trạng của hắn bây giờ.

Sức tay Tịch Tích Chi không lớn, thậm chí dấu đỏ nàng vừa đánh ra đã bắt đầu từ từ biến mất.

An Hoằng Hàn giơ cao tay lên, nhéo khuôn mặt mập mạp của nàng đầy bao dung, "Nàng đã muốn đánh thì đánh đi."

Nếu đám người Lâm Ân có thể chọn cách ngất xỉu thì nhất định bọn họ sẽ té xuống không chút do dự. Nhìn tiểu nữ hài giơ tay lên, lại tát một cái lên mu bàn tay bệ hạ thì mọi người than thở. Tiểu cô nương này u mê cũng thôi đi, sao bệ hạ cũng hồ đồ theo?

Cái tai bọc trong lớp vải đen run run, lực tay Tịch Tích Chi lần sau nhẹ hơn lần trước, tâm trạng cũng lần sau tốt hơn lần trước. Mãi cho tới khi trong lòng nàng khôi phục lại bình tĩnh mới thu tay. Mà từ đầu tơi cuối, nàng không từng nghĩ...Ví dụ như sao trong lòng nàng lại bùng lên ngọn lửa giận vô hình đó.

Ánh mắt An Hoằng Hàn trở nên vô cùng sâu thẳm, không có chút giận dữ nào. Tuy mu bàn tay đỏ đến mức như bôi mực đỏ nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy cưng chiều, giơ tay lên xoa nhẹ lên trán tiểu cô nương.

"Nếu nàng không muốn trẫm gặp đám nữ nhân kia thì trẫm sẽ cố gắng tránh."

Một câu nói không đầu không đuôi khiến Tịch Tích Chi ngây ngẩn sững sờ trong lòng hắn.

Một lúc lâu sau, như thể thử thách thần kinh An Hoằng Hàn, nàng dò hỏi: "Sao ta không muốn huynh gặp các nàng? Chẳng phải các nàng là phi tử của huynh sao?"

Phi tử nghĩa là, theo cách nói dân gian thì đó chính là thiếp. Tịch Tích Chi tự nhận là nàng chỉ là sủng vật của An Hoằng Hàn mà thôi, cho nên nàng cũng không muốn hòa vào cuộc sống riêng của hắn.

Nói tới cuộc sống riêng, lúc này nàng mới nhớ tới mấy tháng này hắn vẫn luôn ngủ lại điện Bàn Long, chưa từng tới qua đêm tại các cung điện của phi tần khác.

Không biết nghĩ tới cái gì, nàng chọc một cái vào ngực hắn, thần bí mà kề sát vào tai hắn, đôi mắt trong veo lqđ tỏa ánh sáng rực rỡ, nói: "Có phải huynh có bệnh khó nói gì cho nên mới luôn không qua đêm với các phi tần không?"

Tịch Tích Chi nói tới mức vô cùng đồng tình, thêm chút thông cảm.

Đôi mắt tràn đầy thương hại lập tức khiến An Hoằng Hàn lạnh lẽo, sắc mặt càng đen hơn.

Nhìn vẻ mặt này của hắn, nàng tự cho là đã đoán đúng, cam đoan đầy bi thương rằng: "Huynh yên tâm, ta sẽ không nói cho ai đâu."

An Hoằng Hàn nên nói gì? Còn có thể nói gì? Chẳng lẽ hắn là nam nhi thân cao tám thước mà phương diện kia lại không được?

Thái giám cung nữ xung quanh không biết hai người đang thì thầm gì, tất cả lén lút nhìn sang bên này.

An Hoằng Hàn không hề giải thích mà đánh một cái lên mông Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi tiếp tục hiểu lầm, "Lần này huynh báo thù, khoản nợ vừa rồi bị xóa bỏ hoàn toàn."

Dùng câu nói nào có thể miêu tả tâm trạng lúc này của An Hoằng Hàn? Đó chính là hận không thể bóp chết tiểu cô nương tự cho mình là thông minh trước mặt này. Nhưng trong lòng cũng cực kỳ không nỡ tổn thương nàng dù chỉ một cọng tóc.

Tâm trạng mâu thuẫn này lần đầu tiên xuất hiện trên người hắn. Mà hắn, ngoài chỉ có thể thở dài không tiếng động, cho chút đe dọa trong lời nói thì không còn cách nào khác.

Đến buổi tối, lúc ngủ, Tịch Tích Chi không xấu hổ nữa, chui vào chăn sớm hơn An Hoằng Hàn một bước.

Vì sao nàng thả lỏng? Còn chẳng phải vì một vị đế vương nào đó 'không được' ư?

Bởi vì trên phương diện kia An Hoằng Hàn có bệnh không tiện nói ra, Tịch Tích Chi không còn kiêng dè gì, lập tức khôi phục lại cách ở chung trước kia.

Tắm rửa ngay trước mặt An Hoằng Hàn, thay quần áo ngay trước mặt An Hoằng Hàn, tùy tiện mà trần truồng chạy nhảy trước mặt An Hoằng Hàn.

Trong điện Bàn Long, tất cả cung nữ thái giám đã sớm lui ra ngoài.

Trong trướng màu vàng ấm áp, hai người một lớn một nhỏ kề sát vài nhau. Tay An Hoằng Hàn đặt trên vai Tịch Tích Chi như thể ôm nàng vào lòng. Đôi mắt đen nhánh như đá đen lẳng lặng nhìn vào hư không.

Sẽ có một ngày, hắn khiến tiểu cô nương biết...Rốt cuộc là hắn có được hay không.

Nhưng trước lúc đó, tạm thời cứ duy trì như vậy. Hiếm khi người nào đó bỏ lòng phòng bị, không cần phải uy bức lợi dụ mỗi ngày, chịu tắm rửa.

Sáng sớm ngày hôm sau, cuộc sống học cách làm người của Tịch Tích Chi chính thức bắt đầu.

Dưỡng Thú Thành PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ