Chương 21: Lửa giận

649 16 0
                                    

Ngày hôm sau, tại Đông Cung “Bẩm Thái tử điện hạ, Thiệu Dã bất tài, không điều tra được gì về hắn ta.” Trên mặt Thiệu Dã bình tĩnh không gợn sóng, càng không cảm thấy bối rối sợ hãi vì nhiệm vụ thất bại, đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt thái tử. 

Thanh Phong khoát tay, tựa hồ sớm có dự liệu, nhíu mày. Theo tình huống tối hôm qua xem ra vị nam tử kia đối với tiểu sư muội có chút để tâm, Tiểu Tà làm hắn rất yên tâm, nhưng… “Mau đổi xiêm y, cùng bản cung đi ra ngoài một chút.” Cùng một thời gian, trong khách điếm, Nguyên Thần Trường Không vui mừng ngồi trong phòng Quân Tiểu Tà, vừa uống trà vừa thưởng thức ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ. 

Tin tức hắn muốn nửa đêm đã truyền đến, tin tức này đúng như phán đoán của hắn. Người nọ chẳng những là đại sư huynh của Quân Tiểu Tà, là đệ tử phái Hoa Sơn, hơn nữa còn là đại hoàng tử của trung thổ. Về phần chuyện hắn phủ nhận việc quen biết Quân Tiểu Tà, Nguyên Thần Trường Không không có hứng thú muốn biết, ngược lại trong lòng còn sinh ra một tia mừng thầm. Nhưng khi nghĩ tới cảnh hai người sớm chiều ở chung đã nhiều năm, trong lòng có chút không thoải mái, vì sao không thoải mái? Cảm giác giống như đồ vật của chính mình bị nhúng chàm, hắn bỗng có ý nghĩ muốn tức giận. Ngắm nhìn người nào đó ngã chỏng vó nằm ở trên giường ngáy to, Nguyên Thần Trường Không cười cười, dạo bước đi qua, nắm mũi người nào đó nói: “Đồ nhi ngoan của ta, nắng đã chiếu tới mông rồi.” 

Quân Tiểu Tà cảm thấy khó thở, mở đôi mắt còn ngáy ngủ, nhìn thấy là Nguyên Thần Trường Không, liền hất tay hắn ra chui đầu vào chăn nói: “Đừng ầm ỹ ta!” Còn tức giận sao? Hôm nay tâm tình Nguyên Thần Trường Không rất tốt, không cùng nàng so đo, liếc nhìn bọc vải trên bàn, khóe miệng mỉm cười xoay người ra cửa. 

Xác định hắn thật sự đã rời đi, Quân Tiểu Tà lại không cảm thấy buồn ngủ, tâm tình phiền chán ngồi dậy, liếc mắt một cái liền thấy được một bọc vải lớn trên bàn, nàng tò mò mở ra, liến thấy một bộ váy dài màu xanh nhạt bằng vải thượng hạng. Từ khi nàng xuyên qua đến giờ chưa từng được mặc chiếc váy xinh đẹp như thế, không khỏi vui mừng nhướng mày, cầm ở trên người khoa tay múa chân một lát, lại tức giận đem nó vứt ở trên giường, lẩm bẩm: “Một cái váy liền được bổn cô nương tha thứ sao? Trong thiên hạ không có chuyện dễ dàng như vậy!” Trong lòng lại có một âm thanh khác cãi lại nói: ai ôi, ít nhất người ta cũng có thành ý. 

Nhưng, hắn bịa chuyện hại ta có khả năng cả đời không ai thèm lấy! Chuyện sau này ai biết được? Lúc này nên nắm chắc cơ hội. Váy này nhìn qua giá trị không nhỏ nga, khó được người keo kiệt như hắn chịu ra máu, ngươi không mặc chẳng phải là thiệt thòi? Quân Tiểu Tà vỗ đùi, oán hận nói: “Đúng! Không thể dễ dàng cho hắn như vậy.” 

Mỗ nữ vui mừng như điện lập tức thay quần áo, trang điểm một chút, thời điểm chuẩn bị bước ra khỏi phòng lại xoay người trở về, đem gói bao váy cất đi. Rầm. Có vật nặng rơi xuống đất, Quân Tiểu Tà nhặt lên, nhìn thấy là một túi tiền, cân nhắc sức nặng, dường như rất nhiều tiền, nhất thời trong lòng vui mừng, đem bạc cất vào trong người kích động đi tìm Phượng Hoàng. 

Trong lúc Quân Tiểu Tà nhặt lấy túi bạc không chú ý đến có một tờ giấy lặng lẽ lướt xuống. Có bạc, Quân Tiểu Tà cảm giác bước đi như có gió, thắt lưng thẳng tắp, hào phóng nói: “Hôm nay các ngươi muốn mua gì thì mua, vi sư ta trả tiền!” “Sư phụ, người lấy tiền ở đâu?” Phượng Hoàng mắt lé bốn mươi lăm độ, Quân Tiểu Tà vênh mặt tự đắc, ánh mắt phát sáng, vẻ mặt như tiểu nhân đắc chí, khóe miệng Phượng Hoàng co giật, nha đầu kia có biết cái gì gọi là khiêm tốn hay không? 

Manh Sủng Liệt ThêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ