Chương 37: Tâm tư

524 14 1
                                    

Nguyên Thần Trường Không lạnh mắt mà đối phó, lộ ra khí phách, chỉ liếc mắt một cái, liền làm Lưu tướng quân trên lưng ngựa kinh sợ đổ mồ hôi lạnh. Nhưng nghĩ đến chỗ dựa sau lưng là quốc quân tương lai, bèn thẳng lưng, tỏ ra mạnh mẽ nói: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn. . . .” Không đợi hắn nói xong, vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không đã thay thành khuôn mặt tươi cười nhã nhặn, thản nhiên nói: “Tướng quân đại nhân không phải muốn áp giải chúng tôi vào thiên lao hay sao? Có thể khởi hành được rồi.” 

Bốn phía đồng loạt ồ lên, Quân Tiểu Tà vừa muốn ca ngợi phong cách của sư phụ rất khí phách, lại bị sự thay đổi đột nhiên của hắn làm cho bị sặc ho khan hai tiếng. Chỉ có Vong Xuyên lắc đầu bật cười, quả nhiên gừng càng già càng cay. Bỗng nghe thấy tiếng lọc cọc từ nơi xa vọng đến, một chiếc xe ngựa đơn giản mà không mất trang trọng chậm rãi đến gần, bọn quan binh không ngăn cản, ngược lại trực tiếp dẫn tới trước mặt Lưu tướng quân. 

Bức rèm che được vén lên, một bàn tay thon nhỏ trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng đặt trên khung cửa màu đỏ thẵm, sau đó lộ ra gương mặt như hoa sen. “Lưu tướng quân.” Tiếng nói nữ tử mềm mại nhẹ nhàng truyền đến, trong mắt Lưu tướng quân hiện lên một chút kinh sợ, lập tức nhảy xuống lưng ngựa, nịnh nọt nói: “Thiên tiểu thư, sao tiểu thư lại đến đây?” Thái tử phi tương lai, hắn phải nắm chắc cơ hội nịnh bợ cho tốt mới được. 

“Ha ha, Lưu tướng quân, ở nơi này có hai vị là bằng hữu của ta, có thể cho ta mang bọn họ đi được không?” Thiên Tầm cười giấu giếm, đôi mắt nhìn vào Quân Tiểu Tà cùng Nguyên Thần Trường Không dịu dàng nói. Vẻ mặt Lưu tướng quân do dự, có chút khó xử ôm quyền: “Thiên tiểu thư, những người này là. . . .” Tội phạm, là người thái tử muốn, không có mệnh lệnh thái tử, hắn sao dám thả người. “Như thế nào, Lưu tướng quân là lo lắng ta kết giao bằng hữu cẩu thả, hay là không tin vào thái độ làm người của Thiên Tầm? Hay là ngài muốn ta tự mình hướng thái tử đòi người?” Nàng cười như vô hại, nhưng trong mắt lại lóe lên sự cố chấp không bỏ qua nếu như hắn không thả người. 

Chuyện Thiên Tầm nàng muốn làm, chẳng lẽ phải đến phiên một tướng quân nho nhỏ như ngươi xen vào? “Mạt tướng không dám!” Lưu tướng quân cảm thấy sợ hãi, Thừa tướng là người như thế nào, hắn cho dù có mười cái mạng cũng không dám đắc tội nổi. Huống chi, tương lai Thừa tướng sẽ là quốc trượng!”Thiên tiểu thư, xin đợi một lát.” Lưu tướng quân nói xong, đi đến bên người Nguyên Thần Trường Không, nghi hoặc quét hắn liếc mắt một cái: “Các hạ quen biết Thiên Tầm tiểu thư?” 

“Ừm?” Nguyên Thần Trường Không xuy cười một tiếng: “Có quen biết hay không, liên quan gì ngươi?” “Ngươi!” Lưu tướng quân tức giận trừng lớn mắt, ngoảnh đầu nhìn Thiên Tầm, bên kia một đôi mắt mỉm cười mang chút thành khẩn nhìn chằm chằm chính mình.”Xem như ngươi may mắn.” Tức giận bất bình hừ một tiếng, Lưu tướng quân không thể không giao hai người này. Nguyên Thần Trường Không nhíu mày nhìn về phía Vong Xuyên, dùng môi ngữ nói: “Bổn tọa ở phủ Thừa Tướng xin đợi Lang huynh đại giá, tự ngươi nghĩ cách mà đến.” 

“Ngươi lại gài bẫy ta?” Vong Xuyên cười khổ. “Gài bẫy thành thói quen, cáo từ.” Vong Xuyên: “…” 

Cứ như vậy, ở trước mắt bao người, Nguyên Thần Trường Không cùng Quân Tiểu Tà theo Thiên Tầm lên xe ngựa nghênh ngang rời đi. Lưu tướng quân hét lớn một tiếng: “Đem toàn bộ người ở đây mang đi!” Người đến mau, đi lại càng nhanh hơn, sau một lát Tử Hoa lâu lại khôi phục yên tĩnh. Chưởng quầy nhìn theo đám người đã đi xa, cười hì hì quay người trở vào, mặc thêm áo khoác thật dày, đi thẳng đến tầng hầm. Bên trong tầng hầm sáng ngời, có vài người đang bị treo ngược trên cọc gỗ, lạnh run người vì quần áo đã bị lột sạch sẽ, chung quanh là những khối băng trong suốt, chưởng quầy ngồi bắt chéo chân, uống trà nóng, cười hì hì nói: “Các vị đại gia, hài lòng chứ?” 

Manh Sủng Liệt ThêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ